“Cốc cốc cốc…”
“Thanh niên trí thức Diệp, cô có ở nhà không đấy?”
Tiếng gọi từ ngoài cổng vang vọng vào sân. Ban đầu Diệp Hân còn định phớt lờ, hy vọng người ngoài tự thấy không ai đáp mà rời đi. Nhưng rõ ràng người kia không có ý định bỏ cuộc, cứ kiên trì gõ cửa, từ nhẫn nại hóa thành dồn dập, tiếng gõ mỗi lúc một to.
Diệp Hân đành chịu thua, vừa xoa thái dương đang choáng váng, vừa lê bước ra khỏi phòng mở cổng sân.
Đứng ngoài là một người phụ nữ trạc bốn, năm mươi tuổi, vóc người thấp đậm, khoẻ khoắn, trông rất lanh lợi. Bà ta ôm trong lòng một đứa trẻ đang ê a chưa biết đi, bên chân lại dắt theo một bé chập chững mới biết đi vài bước.
Từ ký ức nguyên chủ còn sót lại, Diệp Hân nhận ra người này là Hoàng Nguyệt Mai, vợ của đội trưởng Lý Hưng Quốc đội Phong Thuỷ. Hai đứa nhỏ đi cùng là cháu gái lớn và cháu nội nhỏ của bà ấy.
Thấy Diệp Hân cuối cùng cũng chịu ra mở cửa, Hoàng Nguyệt Mai cau mày nói: “Thanh niên trí thức Diệp à, sao gọi mãi không lên tiếng gì vậy? Tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì rồi đấy!”
Diệp Hân vốn cũng chẳng cao hơn bà bao nhiêu, nghe giọng điệu ấy thì chỉ biết cúi đầu lí nhí: “Tôi… tôi bị choáng đầu một chút.”
Hoàng Nguyệt Mai khựng lại một giây, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng thân hình gầy guộc của cô, càng nhìn càng thấy tội nghiệp, nên giọng cũng dịu đi đôi chút: “Nghe nói sáng nay cô bị cảm nắng, ngất xỉu giữa đồng, nhà tôi nghe vậy mới bảo tôi tranh thủ buổi trưa qua xem cô đã đỡ chưa. Nếu vẫn thấy không khoẻ, thì uống thêm viên thuốc tiêu cảm cho chắc.”
Diệp Hân vội cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của bà, lí nhí cảm ơn: “Tôi đỡ rồi ạ, cảm ơn thím Hoàng.”
Hoàng Nguyệt Mai đổi tư thế bế đứa bé trong lòng cho thoải mái hơn, rồi dặn dò: “Không sao thì tốt rồi. Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, mai lại ra đồng làm việc, không thì đến cuối năm không được chia đủ gạo đâu.”
Diệp Hân ngoan ngoãn gật đầu: “Mai tôi sẽ đi làm, thím cứ yên tâm.”
Thấy cô hôm nay ngoan ngoãn bất ngờ, Hoàng Nguyệt Mai cũng có chút ngạc nhiên. Trước kia cô gái trí thức trẻ này y như một que pháo chờ bén lửa, ai nói trái ý một câu là nổ tung ngay, đã làm việc không ra hồn lại còn không chịu nghe góp ý. Đội Phong Thuỷ bị phân cho một người như vậy, đúng là số xui tận mạng.
Tuy thế, bà cũng không nghĩ cô đột nhiên thay tính đổi nết, chỉ đoán chắc hôm nay cô thấy không khoẻ nên mới im ắng như vậy.