Làm Phú Nhị Đại Ở Tu Chân Giới

Chương 9

Bên tai Lộc Châu vẫn còn vang vọng tiếng kêu “oa oa oa” của Hiên Bảo đại ca, khiến lòng nàng có chút không đành. Để đại ca một mình chịu trận như vậy thật sự ổn sao?

Tam trưởng lão tức giận quát lớn:

“Đám thỏ con kia, đứng lại cho ta... ”

Lộc Châu theo phản xạ nhấc chân chạy vọt đi, chưa đầy mấy bước đã trở thành người chạy nhanh nhất trong nhóm.

Oa! Quả nhiên thân thể của một tiểu tiên nữ luyện khí tầng hai khác biệt, chạy thật nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn!

Dù sao không chạy cũng chẳng giúp được gì, không thể ngăn Hiên Bảo bị đánh, chi bằng rút lui hợp lý để bảo toàn lực lượng vậy!

Đại ca, ngươi tự bảo trọng nha!

Phía sau nàng là một nhóm nhóc con như gà con tản loạn, chạy lăng xăng cực kỳ nhanh nhẹn, để mặc đám người lớn phía sau vừa cười vừa mắng yêu.

Gió lướt qua bên tai, những nhành lá rung rinh, phát ra tiếng sàn sạt nhẹ nhàng, như đang bất lực thở dài mà cũng đầy ôn nhu.

Lộc Châu vừa chạy vừa cười, khuôn mặt nhỏ nhắn rung rung vì vui vẻ, dưới ánh nắng vàng ấm áp, trông đáng yêu đến mức khiến người ta muốn nhào tới nhéo một cái cho thỏa.

Lộc Tình thật sự đã làm vậy — cô bé nâng mặt Lộc Châu lên, cảm thán nói:

“Lộc Châu à, mặt ngươi nhiều thịt quá chừng, không giống ta, ăn bao nhiêu cũng chẳng lên cân được như ngươi. Nhéo một cái mềm như đậu hũ ấy, thích thật!”

Lộc Châu: Đáng giận! Bị phàm trần làm nhục rồi...

Hai tỷ muội không giống đám con trai tò mò chen ra ngoài xem cảnh náo nhiệt, mà tay trong tay nép vào dưới bóng râm tán cây, cùng nhau chia sẻ món cá khô mà Lộc Tình lén mang từ nhà ra.

Thật ra không phải Lộc Châu không muốn đi xem cảnh "bị đánh", mà là trong lòng nàng có một vấn đề khiến tim đập loạn, gấp đến mức không chờ được muốn hỏi Lộc Tình.

“Lộc Tình, Lộc Gia Trang chúng ta... có phải có mỏ quặng không?”

Đôi mắt tròn xoe của nàng long lanh lấp lánh ánh mong chờ. Vừa nãy nghe mấy đại thúc dưới gốc cây nhắc đến việc nhị ca Lộc Cốc đi đào quặng, nàng đã không kìm được kích động.

Nếu Lộc gia thật sự có mỏ quặng...

Vậy chẳng phải nàng không chỉ là tu chân thế hệ thứ hai, mà còn là phú nhị đại chính hiệu sao?

Lộc Tình vừa nhai cá khô vừa lắc lư đôi má phúng phính trắng nõn:

“Không có đâu! Ngươi nghe ai nói thế?”

Lộc Châu vừa chạy vừa nói:

“Không phải nhị ca đang đi đào quặng sao?”

“Đúng rồi, tam thúc với đại ca, nhị ca đều dẫn tộc nhân đi đào quặng cả đấy!” Lộc Tình vừa nói vừa nhét thêm một miếng cá khô vào miệng Lộc Châu. “Nhưng không phải mỏ của nhà mình đâu, là mỏ của Linh Thải Các.”

Hả?

Lộc Châu khẽ hít vào một hơi, vừa nhai cá khô một cách máy móc vừa nghĩ thầm: Ờ... nhưng mà ngon ghê!

Nàng có chút lo lắng về chữ “Thải” trong tên đó, Linh Thải Các nghe thật không may mắn chút nào!

Lòng đầy nghi hoặc, Lộc Châu vội hỏi:

“Linh Thải Các là chỗ nào vậy?”

Lộc Tình cũng không rõ, những nơi to lớn như vậy cô bé chưa từng tới, nhị trưởng lão, gia gia của cô bé, cũng như cha mẹ, chưa từng nhắc đến.

Nhớ ra vài chuyện nghe lỏm từ miệng tộc nhân, Lộc Tình liền đoán:

“Chắc cũng giống giống Trân Bảo Các gì đó thôi? Dù sao ta nghe mấy người lớn nói, đôi khi họ đến Linh Thải Các để tranh giành hàng quý thì phải.”

Hàng quý là cái gì, thật ra Lộc Tình chẳng biết rõ.

Lộc Châu vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, lại hỏi:

“Nếu giống Trân Bảo Các, thì sao Linh Thải Các lại cần tu sĩ đi đào quặng làm gì?”

Lộc Tình ăn hết miếng cá khô cuối cùng, lắc lắc cái túi nhỏ rồi đáp:

“Thì cũng dễ hiểu mà, người ta có mỏ nhưng lười tự đào, thuê người khác đào thay chứ sao. Đào quặng kiếm được linh thạch, mà có linh thạch thì có thể tu luyện. Ta còn thấy tam thúc với mấy người khác mang linh thạch đến giao cho nhị trưởng lão đó!”

Lộc Châu nghe đến đây mí mắt không khỏi giật giật. Nếu cha nàng với món đại ca nhị ca đều đi đào quặng, chắc là giống như đi làm sáng đi chiều về thôi?

Dù sao mỗi lần thấy cha, đại ca với nhị ca ra khỏi nhà, họ đều mặc đạo bào tay áo rộng, tiên khí bồng bềnh, nhìn qua chẳng ai giống thợ mỏ cả — làm gì có thợ mỏ nào mặc như đi dự tiệc mà đi xuống mỏ chứ?

Nói không chừng họ làm giám sát hay quản sự gì đó? Lộc Châu nghĩ tới đây liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cảm thấy cuộc sống trong nhà vẫn khá ổn.

Hai tỷ muội ra ngoài chơi, nán lại dưới gốc đại thụ đến gần giờ ăn cơm, sau đó ai về nhà nấy.

Vừa bước qua cổng nhà, việc đầu tiên Lộc Châu làm là chạy đi xem đệ đệ, muội muội của mình.

Hai đứa nhỏ mới sinh được nửa tháng, làn da đỏ trên mặt vẫn chưa kịp lặn hết. Lúc này chắc đã ăn no, miệng nhỏ khép hờ, đầu tựa vào nhau, ngủ say sưa vô cùng ngoan ngoãn.

Mẹ của Lộc Châu, Giang Lạc, đang tựa lưng trên giường. Khi thấy Lộc Châu sờ vào đệ đệ muội muội, bà liền nở nụ cười dịu dàng, kéo Lộc Châu lại gần rồi hỏi:

“Mẹ nghe ngoài kia ồn ào lắm, các con lại làm gì khiến tam trưởng lão nổi giận thế?”

Dù hiện tại tu vi của Giang Lạc đã tụt xuống chỉ còn là luyện khí tầng một, nhưng thức hải của bà vẫn giữ được tầng bảy, nên có thể dễ dàng nghe thấy động tĩnh từ xa.

Lộc Châu tự nhiên nghiêng người chui vào lòng mẹ, thủ thỉ:

“Chúng con ngoan lắm mà, Hiên Bảo dẫn tui con xem tranh do nhị ca dùng pháp thuật vẽ. Ai ngờ tam trưởng lão phát hiện, liền nổi giận đánh Hiên Bảo.”