Đám đàn ông nói chuyện bằng giọng rất nhỏ, sợ bị người khác nghe thấy, nhưng vẻ mặt thì ngày càng hưng phấn — nam nhân mà tám chuyện, thật sự chẳng thua gì nữ nhân.
Nhưng ai bảo Lộc Châu đã dẫn khí nhập thể cơ chứ?
Sau khi dẫn khí nhập thể và trải qua quá trình tẩy tủy đổi cốt, cả thị lực lẫn thính lực của nàng đều vượt trội hơn người thường, dù không muốn nghe, tai vẫn nghe rõ mồn một.
Nàng xoa xoa đôi tay nhỏ, khẽ vểnh tai lên, nhìn về phía Lộc Tình đang trông mong chờ Tam trưởng lão xong việc.
Lộc Thiên là ca ca của Lộc Tình, đồng thời là đại ca trong nhóm đồng lứa của Lộc Châu.
Vị đại ca này cao lớn oai phong y hệt phụ thân nàng, Lộc Nguyên Tráng, không ngờ lại là người sợ vợ nổi tiếng trong trang — nghĩ đến mà buồn cười.
Người thường không nhìn rõ được động tác của Tam trưởng lão, nhưng Lộc Châu đã đạt đến luyện khí tầng hai, nàng tập trung tinh thần quan sát, đại khái có thể thấy rõ dòng linh khí đang chuyển động.
Làn linh khí màu xanh lục nhạt từ không trung tụ lại vào lòng bàn tay xinh đẹp ấy. Bàn tay nhẹ nhàng khép mở, tơ tằm linh như bị thôi miên, ngoan ngoãn tuân theo, cảnh tượng đẹp đến mức khiến tim Lộc Châu đập rộn ràng, hận không thể học được pháp thuật đó ngay lập tức.
Dù sao nàng cũng có Mộc linh căn mà!
Nhưng chưa kịp nhìn thêm, đầu nàng đột nhiên như bị ai gõ mạnh, từng cơn đau đớn như có búa nện trong óc.
Lộc Châu ôm đầu lắc lắc, biết là do thức hải chưa hồi phục hoàn toàn, không dám nhìn thêm nữa.
Lúc này nàng mới sực nhớ đến Hiên Bảo đại ca — đại ca đã nhảy chân sáo chạy tới bên Tam trưởng lão từ bao giờ.
Chờ đến khi Tam trưởng lão tạm dừng tay, Lộc Hiên Bảo lập tức chớp thời cơ tiến lên, lớn tiếng nói:
“Lão nãi nãi! Ngài có thể dạy chúng cháu xem pháp thuật trong tập tranh này được không ạ?”
Mọi ánh mắt tức thì bị thu hút bởi tiếng của Hiên Bảo và... tập tranh trong tay hắn.
Một nam nhân bỗng dưng đứng bật dậy:
“Ối chao! Đây chẳng phải là cuốn đang thịnh hành nhất ở Trân Bảo Các thành Kim Vực — xuân... khụ khụ, cái loại gì gì đó à?”
Vì xung quanh toàn là tiểu hài tử, hắn phải kìm lời lại, không dám nói trắng ra.
Tuy ngoài miệng thì nói giữ ý tứ, nhưng ánh mắt của mọi người lại chẳng khác gì đèn pha, đồng loạt đổ dồn về tập tranh trên tay Hiên Bảo, lời tán thưởng tuôn ra như suối, không dứt.
Lộc Châu lặng lẽ lùi ra sau mấy bước, nép mình sau lưng Lộc Tình. Không phải nàng sợ — mà là mấy lời kia làm nàng muốn ong hết cả tai.
Tam trưởng lão vừa nhìn rõ cuốn tập tranh là gì, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi.
Do tu vi cao nên dù tuổi không còn trẻ, Tam trưởng lão vẫn giữ được dáng vẻ mỹ phụ khoảng đầu ba mươi, dịu dàng yêu kiều — đúng là được thừa hưởng gen tốt từ lão tổ tông. Diện mạo bà mềm mại, hiền hòa, giống như mẫu thân của Lộc Châu, lúc nói chuyện giọng cũng nhẹ nhàng như nước.
“Hiên Bảo, cuốn tập tranh này cháu lấy từ đâu ra?” – Giọng bà tuy mềm nhưng từng chữ đều rõ ràng, khiến người nghe bất giác rùng mình.
Mọi người lập tức vểnh tai nghe, tò mò không dứt.
Hiên Bảo không hề cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, ngược lại còn vì giọng của lão nãi nãi dịu dàng mà mạnh dạn thêm. Hắn hớn hở nói:
“Là cha cháu vẽ đó! Còn có thể đem bán đổi linh châu luôn!”
“Ơ kìa! Lộc Cốc nhìn thì thật thà, ai ngờ còn có tài thế này!”
“Ta cứ tưởng hắn chỉ biết đào quặng thôi chứ, không mang đi Kim Vực thành biểu diễn thì phí cả tài năng!”
“Nhìn cái cảnh đang... chuẩn bị làm chuyện kia trên cây kìa, còn yên vị tựa vào nhau, chậc chậc... Lộc Cốc đúng là có đầu óc nghệ thuật thật!”
Tam trưởng lão nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu — lại thêm một hơi nữa — gắng gượng nuốt cục tức đang trào lên.
Trớ trêu thay, Hiên Bảo lại vô cùng đắc ý khi được cả đám người nhìn chăm chú, còn dõng dạc nói thêm:
“Cháu đặc biệt lấy ra cho các bạn xem đó! Cháu là Hiên Bảo, không hẹp hòi đâu, có đồ hay là phải chia sẻ cho mọi người cùng thưởng thức!”
Dưới gốc đại thụ, mấy đại nương, tiểu tức phụ và cả mấy lão hán tử đều bật cười rộ lên, tiếng cười ngượng nghịu không nén nổi.
Tam trưởng lão cố gắng nhếch môi như muốn cười, nhưng cuối cùng thật sự không cười nổi. Bà nhắm mắt, gật đầu nói:
“Tốt lắm, Hiên Bảo đúng là một đứa trẻ ngoan, muốn lão nãi nãi thưởng gì cho cháu nào.”
Hai mắt Hiên Bảo sáng rực, nước miếng suýt rơi:
“Thật ạ? Có thể thưởng cho cháu trứng gà linh không?”
Nói xong, có lẽ cảm nhận được sắc mặt của tam trưởng lão bắt đầu chuyển biến không tốt, Hiên Bảo vội vàng chữa cháy cho bản thân:
“Không phải cháu ham ăn đâu, mọi người đều thích mà — á á!”
Chưa kịp vãn hồi thể diện, tiếng hét vang lên như bị chọc kèn, âm thanh rõ to, khiến cả sân xôn xao, náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Đám nhỏ còn đang háo hức chờ được xem pháp thuật qua tập tranh thì giờ đã ngơ ra tại chỗ — dù là đứa ngốc cũng nhận ra, tập tranh kia chắc chắn không phải thứ “trong sáng” gì.
Tuy nhiên, cả đám người lớn lại không kinh ngạc quá mức, chủ yếu là... cảnh tượng Hiên Bảo bị ăn đòn không phải chỉ mới xảy ra một hai lần.
Lộc Tình hô lớn:
“Hiên Bảo gặp nguy rồi! Mau gọi nhị tẩu đến cứu đại ca!”
Một người khác thở dài:
“Chúng ta rút thôi, để Hiên Bảo đánh lạc hướng Tam trưởng lão!”
Một tiểu đệ khác thêm vào:
“Khẩn cấp rút lui! Đại ca, bảo trọng!”
Lộc Châu: “...” Biết là có ý tốt, nhưng... hình như không tốt lắm.
Vở kịch nhỏ:
Lộc Châu: “Gọi nhị tẩu đến cứu, nhưng nhị tẩu không cứu được đại ca, chỉ biết đẩy đại ca sâu thêm vào vực hỗn chiến thôi.”
Lộc Tình: “Vậy ta có bị liên lụy không?”
Lộc Châu: “Chắc là không đâu.”
Lộc Tình: “Vậy thì ổn! Nhị tẩu mau tới đây đi! Mau bảo Tam trưởng lão đánh mạnh thêm chút nữa! Nhị tẩu mà đến chậm, là không kịp chứng kiến rồi đó!”
Lộc Châu: “...”