Làm Phú Nhị Đại Ở Tu Chân Giới

Chương 10

Giang Lạc mỉm cười lắng nghe con gái thủ thỉ, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên vì tức giận mà càng thêm đáng yêu, không nhịn được đưa tay ra xoa nhẹ lên má con. Nhưng vừa nghe đến đoạn cuối, sắc mặt bà lập tức biến đổi.

Bà vội ngồi thẳng dậy, hỏi dồn:

“Nhị ca con... vẽ tranh?”

Lộc Châu không thể nói thật với mẹ về mức độ hiểu biết của mình đối với những bức tranh "xuân cung đồ", chỉ có thể làm bộ ngây thơ, vô tội gật đầu:

“Hình như là vẽ cảnh tu sĩ đánh nhau gì đó, quần áo đều bị đánh bay hết, nữ tu còn bị nam tu đè lên cây định... cắn ch·ết luôn đó!”

Giang Lạc: “...” Mô tả thật sống động, lần sau con đừng mô tả như vậy nữa...

Bà lập tức đứng dậy, khởi động trận pháp xe linh cho cặp song sinh đang ngủ, rồi kéo Lộc Châu ra khỏi phòng.

“Châu Châu ngoan, cơm mẹ nấu xong cả rồi. Con ngoan ngoãn ở phòng bếp ăn trước, mẹ ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay thôi.”

Lộc Châu còn chưa kịp giơ tay giữ lại, mẹ nàng – Giang Lạc – đã biến mất sau cánh cửa, tốc độ kia rõ ràng đã dùng đến linh lực.

Nàng hơi bối rối.

Mẹ vẫn còn đang ở cữ mà?

Vì một chuyện náo nhiệt, đến ở cữ cũng không ngồi nổi sao?

Lộc Châu lắc lắc khuôn mặt tròn trịa của mình, rồi xoạch một tiếng ngồi phịch xuống chiếc ghế gấp nhỏ trong bếp. Không trách sao nàng lại thích hóng chuyện đến vậy, chắc chắn là di truyền từ mẹ!

Nàng nhấc l*иg bàn phủ trên món ăn, hương thơm bỗng chốc lan tỏa, xông thẳng vào mũi khiến bao nhiêu thắc mắc bay biến sạch.

Hôm nay Giang Lạc nấu cháo rau củ và canh nấm linh hầm gà.

Cháo gạo linh mềm mượt, điểm thêm rau củ tươi ngon xắt nhuyễn, đưa vào miệng liền cảm nhận được vị ngọt thanh dịu, mềm mại lan khắp đầu lưỡi, dòng linh khí ấm áp theo cổ họng trôi xuống dạ dày.

Linh khí từ thức ăn theo kinh mạch trống trải trong cơ thể Lộc Châu mà lưu chuyển nhẹ nhàng, vòng quanh thân thể nàng thế rồi thẩm thấu vào thức hải...

Nàng vốn dĩ còn cảm thấy hơi đau đầu, nhưng ngay lập tức, cơn đau đã biến mất.

Lộc Châu vội vã kẹp một miếng thịt gà lên, ăn ngon lành. Thịt gà này không phải là loại đặc biệt, chỉ là gà bình thường thôi, nhưng nhờ nấm linh có linh khí và tiên hương, nên thịt gà trở nên mềm và ngon, mỗi miếng ăn vào khiến nàng không thể ngừng lại, đầu lưỡi như muốn nuốt trọn.

Lộc Châu ăn đến nỗi đôi mắt híp lại, từ khi xuyên không đến đây, niềm vui lớn nhất của nàng chính là được ăn cơm. Dù có chơi đùa mệt mỏi đến đâu, nàng cũng không quên giờ cơm.

Nghe nói thịt linh thú ăn còn ngon hơn nữa, không biết khi nào ca ca Lộc Minh đi săn trở về, nếu có thể bắt được linh thú mang về thì thật tuyệt vời... Lộc Châu mơ màng nghĩ tới, cố gắng nuốt nước miếng đang chảy ròng ròng, rồi lại vội vàng ăn một muỗng cháo.

Mọi chuyện như bị đánh, những việc trước đây trong đầu nàng liên quan đến Linh Thải Các, tất cả những thứ đó đều bị cơn thèm ăn này xua tan hết.

Mấy ngày sau, Lộc Châu cùng các bạn nhỏ khác đã được đưa vào học đường.

Học đường nằm ở Tây Bắc, vùng đất yên tĩnh của Lộc gia trang.

Sáng sớm, Lộc Châu còn đang mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, dựa vào lòng mẹ một lúc, cảm giác có ai đó đang lau mặt và mặc quần áo cho mình.

Chưa kịp tỉnh hẳn, Lộc Nguyên Tráng đã ôm nàng và đưa nàng đến học đường.

Đến khi tới gần cửa học đường, Lộc Nguyên Tráng nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng vài cái, Lộc Châu mới dần tỉnh táo lại.

“Cha, hẹn gặp lại! Cha vất vả rồi, nhớ về sớm nhé!” Lộc Châu thuần thục vẫy tay nhỏ, tạm biệt cha.

Nhìn Lộc Nguyên Tráng cười hài lòng rồi quay đi, Lộc Châu mới xoay người bước vào học đường.

Thật ra, không phải nàng quá lười biếng, nhưng khi xuyên qua nơi này, thức hải và kinh mạch của nàng đều bị thương tổn, không thể khởi động được thân thể, vì thế Giang Lạc và Lộc Nguyên Tráng hận không thể nhai cơm hộ thay nàng.

Chỉ cần hai người có mặt, nàng không thể làm việc gì được.

Nàng nghĩ rằng chỉ cần ngoan ngoãn, độc lập tự sống, nhưng không ngờ vẫn không thể thoát khỏi sự chi phối của cha mẹ. Họ dựa vào tu vi và tốc độ của mình để chăm sóc nàng, luôn ưu tiên giải quyết công việc của nàng trước.

Khi tiến vào học đường, Lộc Châu còn đang cảm thán, nghĩ rằng con cái không thể quá ngoan ngoãn được, phải học cách tự lập. Nàng cảm thấy mình đang dần quen với điều đó, sau này lớn lên sẽ không ai chỉnh sửa được nữa.

Lúc này, nàng không nhận thấy bản thân đang suy nghĩ những suy nghĩ như của học sinh tiểu học.

Vì học đường đang ngày càng gần, Hiên Bảo bị xách đến đây sớm hơn một chút vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy “tiểu đệ” của mình với nụ cười tươi trên mặt.

Hiên Bảo tức giận đến mức mũi gần như muốn phun lửa, nói: “Lộc Châu! Nếu không phải vì ngươi bắt ta đi tìm lão nãi nãi, ta sẽ không bị lão nãi nãi đánh. Ta đã phải bò suốt mấy ngày rồi đó, ngươi còn cười được! Ta không chơi với ngươi nữa!”

Lộc Châu: “...” Vậy thì sao, chẳng lẽ nàng phải khóc à?

Nàng vội vàng thu lại nụ cười, nghiêng đầu lại trêu đại ca: “Oa! Hiên Bảo, ngươi thật là lợi hại! Mẹ ngươi cha ngươi chưa đánh ngươi sao?”