Trưởng Nữ Từ Gia

Chương 23: Chỉ Biết Phá

Dương An vốn là kẻ thù không đội trời chung với Mô Dung... Ấy vậy mà từ sau lần đó bỗng nhiên thay đổi lạ thường. Thay đổi theo hướng từ ghét thành muốn ở gần nàng hơn. Hôm nay hắn rảnh rỗi, nghe người trong trà lâu đồn rằng Từ tiểu thư đang gặp rắc rối. Tò mò trỗi dậy, hắn lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa, không báo trước mà tới thẳng Từ gia.

Từ Mộ Dung đang ở sân sau, cẩn thận canh lửa, kiểm tra mẻ trà đang ủ thử nghiệm. Hơi nước bốc lên mù mịt, gương mặt nàng vương chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại vô cùng chuyên chú.

Dương An bước vào, không chào hỏi, tay cầm một hộp bánh điểm tâm thơm ngào ngạt. Vừa bước vào với nụ cười tươi rói, hắn nói lớn một cách vô tư.

"Ta nghe nói nàng bị thương buôn ép giá, nên ghé qua xem có giúp được gì."

Từ Mộ Dung ngẩng đầu, chỉ liếc hắn một cái, rồi cúi xuống tiếp tục khuấy nồi nước ủ lá.

"Không phiền công tử bận lòng."

Dương An hơi chưng hửng hụt hẫng dâng trào, nhưng vẫn tiến lại gần, tò mò nhìn mấy khay gỗ phơi trà.

"Ủ trà thì có gì khó đâu, để ta giúp một tay."

Không đợi nàng phản ứng, hắn đã vội cầm lấy thau nước bên cạnh, ý định đổ vào nồi để "giảm nhiệt". Nhưng hắn không ngờ, đó là nước lạnh pha một loại tinh dược, phải đợi sau khi ủ mới thêm vào. Vừa dội vào, nước sôi bắn lên tung tóe.

Từ Mộ Dung kêu khẽ, tay phải bị bỏng nhẹ, đỏ ửng lên.

Không khí khựng lại, cảm giác như mọi thứ đang chết lặng.

Nàng rút tay về, hít một hơi sâu để không bật ra tiếng rên, rồi gằn giọng: "Công tử chỉ biết phá, đừng tưởng ai cũng có thời gian để đùa cợt như công tử."

Dương An đứng như trời trồng. Hắn chưa từng bị ai quát như thế, nhất là một nữ nhân. Nhưng nhìn bàn tay đỏ ửng kia, hắn không thể phản bác.

"Ta... ta không biết. Ta chỉ định giúp..." Giọng hắn nhỏ hẳn đi.

Từ Mộ Dung không đáp. Nàng lấy khăn quấn tạm quanh tay, quay lưng bỏ vào trong, để mặc hắn đứng đó.

Buổi tối, trời đổ mưa. Từ Mộ Dung vừa dọn xong bàn làm việc thì nghe tiếng gõ cửa. Ra mở, chỉ thấy chiếc bóng áo lam khuất dần dưới hiên.

Trên bậc cửa, một hũ cao thuốc bằng sứ trắng được đặt ngay ngắn, bên trên còn dán mảnh giấy nhỏ: “Trị phỏng, dùng ngày hai lần. Không để lại sẹo.”

Đêm đó, Dương An đứng dưới mái hiên ngoài cổng lớn, tay che đầu, áo đã ướt một nửa. Hắn nhìn vào khoảng sân tối lặng, rồi khẽ thở dài.

"Thì ra, làm người vô dụng là như thế này..."