Trưởng Nữ Từ Gia

Chương 22

Trưa hôm đó, trời nắng nhẹ, ánh sáng chiếu qua rèm tre hắt bóng loang lổ xuống nền đất. Trong căn phòng nhỏ phía sau tiệm trà, Từ Mộ Dung đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn người thương nhân lạ mặt đang ngồi đối diện.

“Chỉ cần cô đồng ý để chúng tôi phân phối độc quyền, tôi cam đoan giá thu mua sẽ gấp rưỡi giá thị trường.” người kia nói, nụ cười mỏng đầy ngụ ý: "Trà của cô sẽ nổi khắp chốn trong vòng một tháng.”

Mộ Dung thong thả rót trà, từng động tác đều bình tĩnh, không vội vàng. Nàng đặt chén trà xuống bàn, nhấc mắt nhìn thẳng: “Trà của ta, ta bán theo cách của mình. Không bán cả danh dự chỉ vì bạc.”

Người thương nhân cười nhạt, không nói thêm gì, chỉ đứng dậy, vén áo rời đi, trước khi bước qua ngưỡng cửa còn để lại một câu: “Hy vọng cô không hối hận.”

Chỉ ba ngày sau, tiệm trà như bị gió dữ cuốn qua. Hai nhà buôn lâu năm từng nhận trà từ nàng đột ngột hủy hợp đồng. Một nhà khác thì quay sang ép giá xuống một nửa, miệng nói khéo: “Không phải chúng tôi muốn thế, chỉ là... bên ngoài có người trả giá rẻ hơn nhiều.”

Mộ Dung biết, đó không phải ngẫu nhiên.

Tửu lâu Hạnh Hoa — nơi vừa ký hợp đồng đưa “Thanh Ngọc Nhãn” vào thực đơn, bỗng viện cớ hoãn việc ra mắt, lấy lý do nguyên liệu chưa ổn định, khách còn lạ miệng. Mộ Dung cắn môi, hiểu rất rõ những lý do ấy đều là ngụy biện.

Nàng tự tay thu xếp lại các kiện trà còn tồn kho, ngồi cả đêm kiểm lại sổ sách, từng khoản chi từng khoản thu. Có lúc mỏi đến mức cầm nhầm bút thành dao, nhưng ánh mắt chưa từng dao động.

“Không thể lùi.” Nàng nói khẽ, như nhắc với chính mình. “Lùi một bước, họ sẽ đè ta xuống đất.”

Tiệm trà vắng khách hơn mọi ngày, lời ra tiếng vào lan khắp thị trấn nhỏ. Có người bảo “Từ gia có tài thật, nhưng còn non lắm”, kẻ khác thì xì xào “Nữ nhân làm gì có chỗ trong chốn buôn bán.”

Đêm đến, tiệm đóng cửa sớm hơn lệ thường. Mộ Dung vẫn ngồi lại sau quầy, đôi tay gác lên tập đơn hàng thưa thớt.

Lúc ấy, A Dư – cô thợ phụ lâu năm bước vào, dáo dác nhìn quanh rồi cúi thấp giọng: “Đại tiểu thư, vừa rồi có người đến tiệm đưa trà giả, giả mạo trà của chúng ta đem bán rẻ. Tôi điều tra mới biết… hình như là người của nhà họ Tôn.”

Mộ Dung ngẩng đầu, ánh mắt trầm xuống.

A Dư nuốt nước bọt, nói tiếp, giọng như gió thoảng: “Nghe đâu là nhà họ Tôn đứng sau. Bọn họ không dễ đối phó đâu, đại tiểu thư.”

Ngoài cửa, gió đêm thổi qua cây nguyệt quế, mùi hương nhè nhẹ dâng lên, ngỡ như yên bình, mà lại như báo hiệu một cơn giông sắp tới.

Mộ Dung siết chặt tay lại, một tia cương quyết lóe lên trong đáy mắt: “Không dễ đối phó thì càng phải đối phó đến cùng.”