Trưởng Nữ Từ Gia

Chương 21: Làm Ăn Không Thể Chỉ Nhìn Vào Túi Bạc

“Nghe nói hôm nay có một thương nhân lạ ghé đến hiệu trà của Từ gia, ngồi từ sáng đến tận trưa vẫn chưa chịu rời đi.”

Tiếng xì xào bàn tán vang lên trong góc trà lâu. Bên ngoài, nắng đầu hạ hắt lên nền đất xám tạo thành những vệt sáng đứt đoạn. Hiệu trà Từ gia vốn không phải nơi náo nhiệt như quán rượu, nhưng từ mấy tháng gần đây, người ra kẻ vào đông hơn trước rất nhiều, chỉ vì cái tên Từ Mộ Dung bắt đầu khiến người ta kiêng nể.

Trong phòng trong, Từ Mộ Dung ngồi đối diện một người đàn ông trung niên vận y phục màu lam nhạt, khuôn mặt bình thường nhưng cặp mắt lại cực kỳ tinh tường, đảo qua đảo lại, không bỏ sót chút phản ứng nào của nàng.

“Cô nương.” Hắn mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như đang trò chuyện giữa bằng hữu: “Trà của quý hiệu quả thực khác biệt. Vị thanh mát, hậu ngọt, giữ lại trong cổ họng rất lâu. Lão phu đi khắp kinh thành, hiếm gặp được vị trà nào như vậy.”

Từ Mộ Dung châm một chén trà, đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, mùi trà mộc mạc thoảng qua, không nồng không gắt, lại có chút ngọt thanh ở cuối.

“Tiên sinh quá khen. Trà này tuy quý, nhưng công sức là do nông dân vùng khổ cực chăm bón, ta chỉ là người may mắn được lựa chọn mà thôi.”

“Cô nương khiêm tốn quá.” Thương nhân khẽ nhấp môi, ánh mắt nheo lại đầy ẩn ý. “Ta đến đây với thành ý, muốn thu mua toàn bộ lượng trà cô nương có với giá gấp rưỡi thị trường. Không chỉ vậy, còn giúp quảng bá thương hiệu, đưa trà Từ gia ra tận ngoài biên ải.”

Một cơn gió nhẹ lùa qua song cửa, mang theo mùi nhang thơm thoảng qua. Từ Mộ Dung nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh, nhưng đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh nhạt.

“Nghe thật hấp dẫn. Nhưng không biết tiên sinh có điều kiện gì?”

Thương nhân chậm rãi nhấp thêm một ngụm trà, rồi thong thả nói: “Chỉ là một chút điều chỉnh nhỏ thôi. Sau này, mỗi vụ trà, cô nương chỉ cần cung ứng riêng cho thương hội của chúng ta. Chúng ta sẽ đứng tên nhãn hiệu, còn tên ‘Từ Trà’... nếu cần thì có thể giữ lại, nhưng dưới danh nghĩa liên doanh. Ngoài ra, về giá cả, quy trình và vận chuyển, tất cả do bên ta quyết định.”

Nàng im lặng một thoáng. Mắt phượng khẽ khép hờ như đang nghiền ngẫm một bài toán. Rồi nàng khẽ cười.

“Nghe thì tưởng là lợi cả đôi bên, nhưng thật ra là bên các người định cướp trắng mồ hôi của nông dân Tích Vân và công sức của ta.”

Thương nhân vẫn điềm đạm: “Trên thương trường, cô nương cũng biết mà, ai mạnh người đó thắng. Nếu đi riêng lẻ, e là khó chống chọi với cơn gió lớn.”

Từ Mộ Dung đứng dậy, chỉnh lại tay áo, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo: “Làm ăn không thể chỉ nhìn vào một túi bạc. Tiên sinh nên nhớ, trà của Từ gia không phải thứ đem đổi lấy danh phận làm kẻ bị điều khiển.”

Nói xong, nàng không chờ đối phương lên tiếng, đã rời khỏi phòng, để lại người thương nhân kia ngồi lại, ánh mắt thoáng hiện một tia không hài lòng.

Ngay trong ngày hôm đó, ba tiệm nhỏ vẫn đang bán trà Từ gia ở hai con phố phía tây đột ngột bị kiểm tra, lấy lý do “vệ sinh không đảm bảo” mà cho đóng cửa tạm thời. Lô hàng trà đang chuyển lên bến thuyền cũng bị một nhóm người lạ gây sự, làm đổ gần nửa bao.

Tin tức lan đến hiệu trà chính ngay trong buổi chiều. Trợ thủ bên cạnh nàng – Lục Thắng – mặt tái xanh tái xám: “Tiểu thư, có người đang nhằm vào ta. Có khi nào... là thương hội của tên đó?”

Từ Mộ Dung cười khẩy, không nói gì. Nàng đứng trước kệ gỗ nơi đặt các loại mẫu trà, đôi mắt lặng như mặt hồ tĩnh.

“Bắt đầu rồi...”

Tối hôm đó, tại một quán rượu nhỏ trong ngõ hẻm, một người áo xám thì thầm vào tai một bóng người cao gầy đang uống rượu: “Tiêu đại nhân, cô nương họ Từ hôm nay bị chèn ép. Có cần ra mặt không?”

Người kia chỉ nhếch môi, đặt chén rượu xuống. “Không cần! Để nàng tự xử một lần. Đến khi chịu không nổi, thì ta sẽ đến. Khi đó… mới có tư cách để nói chuyện.”