Trưởng Nữ Từ Gia

Chương 20: Lựa Người Và Dùng Người

Lúc những ấm Nhất Tiếu Xuân Phong đầu tiên bán sạch ở chợ Xuân Phồn Hoa, cũng là lúc Mộ Dung nhận ra: mình không thể cứ mãi dùng một xưởng nhỏ và một nhóm người cũ để gánh vác cả bước đường sắp tới.

Nhu cầu ngày một lớn. Người tới đặt trà không chỉ là nữ nhân thích hương thơm mà có cả quan lại cần quà tặng, thương lái muốn ký gửi lâu dài. Nếu không nhanh chóng mở rộng, để chậm một bước thôi, sẽ lại bị người khác giẫm lên đầu như năm xưa.

Cha nàng ngồi dưới tán hòe, nghe con gái kể xong kế hoạch, chỉ chép miệng: “Con làm như dễ lắm ấy. Mở xưởng đâu chỉ cần vốn, còn cần người tin cậy giữ tiền, quản trà, trông người.”

Mộ Dung trầm ngâm một lát rồi nói: “Không cần người giỏi, chỉ cần người biết giữ lời. Những người bà con trong họ, con không dùng. Người ngoài, để con chọn.”

Khu xưởng mới nằm ở vùng ngoại thành, đất thuê rẻ, gần vùng trồng hoa. Nhà cửa còn sơ sài, chỉ đủ che nắng mưa. Nhưng bà con trong vùng nghe nhà họ Từ mở xưởng lại nhận quả phụ, người già làm việc, thì nườm nượp kéo tới xin thử.

Trong đám người đó, có một bóng dáng khiến mấy bà lão né tránh.

“Bà Nhị cũng tới sao? Bà ấy mà vào thì mấy đứa trẻ khóc thét mất!” Một người thì thào.

“Bà ấy dữ như quỷ, lại đay nghiến cả ngày, chẳng ai chịu nổi.”

Mộ Dung đứng từ xa quan sát. Bà Nhị độ năm mươi, thân người gầy rạc, ánh mắt sắc như dao. Lưng hơi còng, nhưng tay còn khỏe. Thấy nàng nhìn, bà ta quay mặt đi, cất tiếng khô khốc:

“Nếu không cần thì nói thẳng, lão thân không van xin.”

Nàng mỉm cười, bước tới, nhẹ giọng: “Cháu muốn bà làm đầu nhóm xưởng mới.”

Tiếng xì xào dậy lên. Bà Nhị ngẩng đầu nhìn nàng, không tin vào tai mình.

“Cô nói cái gì?”

“Bà không sợ ai, lại hiểu việc, biết quan sát. Những người như bà, nếu được tin tưởng, sẽ bảo vệ người khác khỏi chuyện sai quấy.”

Bà Nhị cười khẩy: “Tin người như ta, cô không sợ bị phản sao?”

Mộ Dung không đáp, chỉ gật đầu: “Cháu tin bà.”

Từ hôm đó, khu xưởng mới như thay da đổi thịt. Bà Nhị dậy từ tinh mơ, kiểm tra lá trà, dạy từng người cách phân loại. Có ai làm ẩu, bà quát. Có ai ngại việc, bà nghiêm mặt. Nhưng khác với xưa, lần này người ta không bỏ chạy. Mộ Dung đứng phía sau họ, luôn nhắc: “Sai thì sửa, chứ không trừng phạt.”

Bà Nhị lần đầu được đứng giữa tập thể không ghét bỏ mình. Mỗi buổi tối, bà chậm rãi ghi lại từng lỗi sai trong sổ, học cách quản lý theo lời Mộ Dung dặn.

Một hôm, trời đổ mưa lớn, nhà kho mới bị dột. Trà hoa suýt bị ướt. Người ta hoảng loạn, bà Nhị một tay kéo bạt, một tay chỉ huy nhóm người già yếu: “Bê hết qua bên kia! Cẩn thận! Cái vò kia không đậy, coi chừng mốc!”

Sau đêm ấy, cả xưởng đều phục. Có người rỉ tai nhau: “Bà ấy dữ, nhưng làm được việc. Nhờ bà ấy mà mẻ trà xuân không bị mất.”

Từ Mộ Dung không chỉ mở rộng sản xuất. Nàng còn dạy nhóm phụ nữ học cách ghi chép, đếm số, nhớ công thức ướp trà.

Lúc đầu, mấy bà cười ngất: “Học cái chi? Già thế này rồi.”

Mộ Dung ngồi cạnh, nhẹ giọng: “Học để biết mình đang làm ra thứ quý giá. Không phải ai cũng có cơ hội này.”

Thế là mỗi chiều, sau giờ làm, lại có mấy bà tụm lại đánh vần, viết tên hoa lên bảng. Có người sai hoài, tức quá phát khóc. Có người học rồi lại quên, nhưng vẫn ngồi bệt xuống đất học lại. Cả xưởng vang tiếng cười, tiếng đọc chữ lơ lớ mà đầy quyết tâm.

Một bà lão từng bị đuổi khỏi ba chỗ làm, giờ được giao nhiệm vụ ghi số thùng trà. Tay bà run, nhưng mỗi nét viết đều rõ ràng như khắc vào gỗ.

“Lâu rồi mới thấy mình có ích như vậy.” bà nói, tay lau mắt.

Đầu tháng, Mộ Dung tổ chức buổi uống trà tại xưởng. Không bàn bạc công việc, chỉ là tụ họp, ngồi bên nhau, kể chuyện.

Mỗi người một cốc trà, mỗi người một câu chuyện. Có bà kể về chồng mất sớm, có người nhớ con đi biệt xứ, có người chỉ ngồi im, nghe mà cười.

Mộ Dung rót trà cho từng người, chậm rãi nói: “Ta không hứa sẽ đưa mọi người giàu lên. Nhưng ta hứa, mọi công sức bỏ ra đều được ghi nhận. Các vị giúp ta, ta cũng sẽ không bỏ các vị.”

Đêm ấy, không ai ngủ sớm.

Cuối ngày, trong căn phòng nhỏ cạnh xưởng, Mộ Dung ngồi trước ngọn đèn dầu, cầm bút viết vào sổ ghi chú: “Xây xưởng dễ, xây lòng người mới khó. Nhưng đã cùng nhau cười, đã khóc vì nhau rồi… sao còn không tin nhau được nữa?”

Nàng khép sổ lại, ánh mắt dịu dàng nhìn qua khung cửa nhỏ, nơi bà Nhị đang đội mưa che lại mái hiên, nơi mấy bà lão dạy nhau viết chữ bằng ánh mắt sáng long lanh như lửa.

Mộ Dung biết, mình không đơn độc nữa.