Trưởng Nữ Từ Gia

Chương 19: Chợ Lớn

Hội Xuân năm nay tổ chức sớm hơn mọi năm, ngay tại trấn Nam Giao cách Từ gia độ một ngày đường ngựa. Người từ các vùng lân cận đổ về tấp nập, từ sáng sớm đã có hàng dài xe bò, xe ngựa chất đầy hàng hóa chen chân nhau qua cổng chợ lớn.

Từ Mộ Dung thuê một gian hàng nhỏ ở góc cuối chợ, nằm khuất sau hai hàng vải vóc và bếp lò, cạnh một tiệm bán móc đồng cũ kỹ. Sạp trà của nàng chẳng có biển lớn, chỉ vỏn vẹn mấy hòm gỗ cũ chưng ba hũ trà ướp hoa, phía sau là một tấm rèm vải lam do đám phụ nhân tự tay thêu, ghi mấy chữ: “Nhất Tiếu Xuân Phong – Trà nhà họ Từ.”

Sáng đầu tiên, nàng ngồi yên bên trong, tay rót nước sôi, mùi nhài dìu dịu tan vào trong không khí. Người qua kẻ lại ngửi thấy thì dừng một chút, nhưng rồi lại tiếp tục đi, bị tiếng chào hàng ồn ào nơi khác lấn át.

Cạnh đó, quầy trà nhà họ Dương lộng lẫy dựng giữa chợ, hai bên có người múa lân, người rao miệng: “Trà Dương gia – đặc sản Hà Tranh, uống một lần nhớ mãi nghìn thu!” Người ta xúm đông như trẩy hội, trẻ con thì chen vào lấy quà, phụ nhân thì tò mò mua thử.

Một thương nhân đứng gần cười mỉa: “Trà hoa à? Mùi thơm quá, uống vào chắc đàn ông mọc thêm xiêm y mất.”

Một người khác tiếp lời: “Thứ này hợp để làm quà tặng cho tân nương chứ bán buôn gì. Cô nương kia chắc mới vào nghề.”

Từ Mộ Dung nghe thấy, chỉ cúi đầu thêm một tấc. Tay nàng vẫn rót nước đều đặn, không nóng không vội.

Giữa trưa, có một thiếu nữ mặc áo gấm màu xanh nhạt bước tới, ánh mắt dừng lại nơi rèm lam khẽ lay trong gió. Cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, môi cười mà không son, có vẻ xuất thân từ phủ quan lại.

“Ở đây bán trà gì vậy?”

Từ Mộ Dung đứng dậy, tay nâng chén trà sứ mỏng, mỉm cười: “Trà nhài mới ướp, cánh hoa hái lúc hừng đông. Cô nương muốn nếm thử không?”

Thiếu nữ ngạc nhiên, rồi nhận lấy. Nhấp một ngụm, mắt nàng khẽ chớp, đầu ngón tay vuốt nhẹ thành chén.

“Thanh thật… không ngọt gắt như mấy loại ở kia.” Nàng ngẩng đầu hỏi: “Tên trà là gì?”

“Nhất Tiếu Xuân Phong.” Mộ Dung trả lời.

Thiếu nữ bật cười: “Tên hay.” Nàng rút từ túi gấm ra một thỏi bạc nhỏ. “Gói cho ta hai cân.”

Mộ Dung khom lưng: “Xin cô nương ghi nhớ mùi vị hôm nay. Nó là mùi xuân đầu tiên của xưởng nhỏ bọn ta.”

Ngày hôm đó, nàng chỉ bán được ba phần nhỏ. Nhưng hôm sau, thiếu nữ kia quay lại, dẫn theo hai người bạn. Người bạn thứ hai là phu nhân một cửa hiệu y phục lớn ở kinh thành.

“Trà này không làm ta mất ngủ. Uống xong lại dễ thở.” Bà ta nói.

Từ Mộ Dung châm trà mới, vẫn thái độ khiêm tốn mà vững vàng: “Vì lá trà được phơi dưới bóng mát, không hầm nắng, lại ướp ba lần với hoa tươi.”

Phu nhân gật gù. “Gói cho ta năm cân.”

Tin đồn lan ra. Ba ngày sau, trước sạp nhỏ của nàng bắt đầu có người đứng chờ từ sáng. Có người đặt trước cả tháng, hỏi mua từng loại hoa nàng có thể ướp.

Đám thương nhân bắt đầu thay đổi thái độ. Một người từng cười nàng, nay ngượng ngùng chen đến hỏi: “Cô nương ướp trà theo phương pháp nào vậy? Có bán cho bên lẻ không?”

Từ Mộ Dung vẫn mỉm cười: “Chúng ta cùng buôn bán, không tranh gì nhau cả. Nếu quý khách cần, ta có thể gửi một phần sang làm mẫu.”

Nhưng nhà họ Dương thì không dễ chịu. Bọn họ thấy khách ngày một vơi, trà không bán được nhiều như năm trước, bèn rêu rao: “Trà nhà họ Từ dùng hương giả, hoa không sạch, uống nhiều dễ sinh phong thấp.”

Một người bán trà khác xầm xì: “Thứ này như hoa mộng, qua một mùa là tàn. Chẳng lâu bền được đâu.”

Mộ Dung không đáp lại gì. Nàng để lời gièm rơi như sương sớm, chỉ âm thầm ghi chép từng yêu cầu của khách, từng phản ứng sau khi uống.

Chiều cuối cùng của hội chợ, trời đổ mưa nhẹ. Mộ Dung đứng dưới mái che, áo thấm ẩm nhưng nét mặt vẫn như cũ. Gian hàng của nàng trống trơn, không còn một gói trà nào.

“Cô nương, trà hoa ấy… còn không?” Một thiếu phụ tay bồng đứa bé đứng trước sạp, mặt bối rối.

“Ngày mai về rồi, ta muốn mua cho mẹ chồng ta. Bà hay mất ngủ…”

Mộ Dung gật đầu, rút từ hòm riêng ra một hũ nhỏ: “Loại này không bán. Là ta định để lại cho bà nội ta. Nhưng nếu phu nhân cần, xin mời nhận lấy.”

Người thiếu phụ mắt đỏ lên, không nói nên lời.

Tối hôm đó, khi mọi gian hàng bắt đầu thu dọn, Từ Mộ Dung ngồi lại trên bậc gỗ, mắt nhìn trời đêm loang mưa.

Phụ nhân góa chồng từng bị người ta xua đuổi, giờ đang vui vẻ thu xếp bao vải. Một bà khác lẩm bẩm: “Chưa từng nghĩ mình lại được đi hội chợ, còn bán được trà nữa chứ.”

Từ Mộ Dung mỉm cười, nhẹ giọng: “Trà hoa chỉ là mở đầu. Người ta sẽ nhớ đến cách ta đối đãi họ.”

Ở góc chợ, nhà họ Dương lặng lẽ gom hàng về. Một gã sai vặt nắm tay chủ hiệu, thì thầm: “Nữ nhân họ Từ kia… không dễ xem thường.”