Buổi sớm thành Nam phủ ngập trong lớp sương mỏng. Từng hàng mái ngói rêu phong của huyện nha vẫn còn đọng lại hơi sương lạnh buốt. Từ Mộ Dung đứng thẳng lưng trước công đường, y phục đơn giản nhưng sạch sẽ, đôi mắt đen thẳm mang theo ánh nhìn kiên quyết.
Phía dưới, tên thương nhân họ Ngụy đang không ngừng cúi đầu xin tha.
"Tiểu nữ có đủ bằng chứng về việc Ngụy đại nhân tham lam thay đổi trong khối lượng giao dịch. Bản sổ sách ghi rõ là tám mươi cân, nhưng số trà bên tiệm chỉ còn bảy mươi tư cân, chưa kể còn trộn lẫn nhiều lá vụn."
Nàng trình ra một bọc nhỏ, là mẫu trà bị cắt xén, cùng với bản ghi chép trọng lượng trong sổ sách.
Tiêu Cảnh Dật ngồi trên ghế chủ tọa, y phục quan xanh đen gọn gàng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt vào kẻ đang quỳ bên dưới.
"Ngụy Đại, lời nàng nói có thật không?"
Ngụy lắp bắp, mồ hôi tuôn đầy trán: "Tiểu nhân... chỉ là... có chút sơ suất trong vận chuyển..."
Tiêu Cảnh Dật khẽ nhướng mày, giọng lạnh hơn cả sương sớm: "Sơ suất? Cắt xén hàng của người ta rồi gọi là sơ suất? Tội danh lừa đảo thương vụ, gian lận trọng lượng, tuy chưa lớn nhưng cũng không nhỏ. Huyện nha không phải chỗ để ngươi uốn cong đạo lý."
Ngụy run lên, vội vàng đập đầu xuống nền gạch lạnh: "Tiểu nhân biết sai rồi! Xin đại nhân khai ân!"
Từ Mộ Dung không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tiêu Cảnh Dật. Dưới mái công đường cao rộng, ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc.
Hắn khẽ liếc qua nàng, giọng trầm thấp vang lên: "Ngụy Đại bị phạt ba tháng tiền lời, trong vòng năm ngày phải giao đủ số trà bị thiếu. Nếu tái phạm, đưa lên phủ thành xử theo luật thương ước. Công đường bãi."
Tiếng mõ vang lên, rành rọt từng hồi. Người trong nha môn cúi đầu tiễn quan đi, còn nàng thì khẽ cúi người thi lễ.
"Đa tạ huyện lệnh đại nhân xử trí công bằng."
Tiêu Cảnh Dật không đáp, chỉ gật nhẹ, rồi xoay người trở về hậu đường. Dáng người cao lớn khuất dần sau bức rèm nâu, tựa như chưa từng quan tâm đến nàng.
Từ Mộ Dung chậm rãi bước ra khỏi công đường. Bầu trời vốn âm u từ sáng, đến giờ mới bắt đầu rơi xuống những giọt mưa nhỏ, lạnh ngắt.
Bước chân nàng khựng lại khi thấy mưa đổ xuống từng vạt áo. Phía sau, tiếng bước chân trầm ổn vang lên, rồi một giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên phía sau lính canh:
"Đưa cho nàng cái ô. Đừng nói là bổn quan bảo."
Người lính chần chừ một thoáng rồi vội vã cầm ô chạy tới. Từ Mộ Dung thoáng nhìn lại, nhưng nơi phía cánh cửa gỗ lớn chỉ còn trống không.
Nàng khẽ cúi đầu.
"Đa tạ."
Ô che trên đầu, bóng dáng nàng khuất dần trong màn mưa.
Tối hôm ấy, khi Từ Mộ Dung đang kiểm hàng trong kho phía sau, tiểu nhị Tiểu Đồng chạy vào, thở hổn hển: "Tiểu thư! Có người để lại một bọc gì đó ngoài cửa. Không thấy ai cả!"
Mộ Dung đặt cuốn sổ xuống, ra trước tiệm. Trên bậc cửa là một gói vải gọn gàng được buộc chỉ xanh lam. Nàng cúi người nhặt lên, đưa lên mũi ngửi thử.
Mùi thuốc thoảng qua nhẹ nhàng mà thanh nhã. Mùi của tuyết liên ngâm rượu, trộn cùng mỡ gấu ngàn năm, thêm chút sâm linh chi. Một đơn thuốc trị phỏng quý hiếm, thường chỉ có trong kho thuốc của quan y phủ.
"Loại này..." nàng thì thầm, ngón tay vuốt dọc theo miếng giấy nhỏ dán ngoài gói thuốc, trên đó không có tên người gửi.
"... không bán ngoài chợ."
Tiểu Đồng tò mò: "Ai gửi vậy tiểu thư? Có phải là thương nhân hôm trước không?"
Nàng không trả lời, chỉ nhìn vào bóng tối ngoài cửa, đôi mắt ánh lên vẻ trầm ngâm. Một lúc lâu sau mới lặng lẽ xoay người, đem gói thuốc vào trong.
Trong phòng, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt nàng, soi rõ vết phỏng nhạt nơi mu bàn tay. Mộ Dung mở gói thuốc, mùi dược thơm nồng lan tỏa. Nàng cẩn thận thoa một lớp mỏng lên da.
Cảm giác mát lạnh lan dần, dịu bớt cơn rát.
"Người như ngài, sẽ chẳng bao giờ thừa nhận đâu..."
Giọng nàng nhỏ như gió thoảng.
Bên ngoài, trời vẫn mưa rả rích, không lớn, không nhỏ. Như ai đó âm thầm nhớ một điều gì.