Văn Thanh Linh mở mắt.
Cậu như thể vừa mới ngủ thϊếp đi, tinh thần lực tự do lơ lửng khắp ngõ ngách Nam Thành, tận mắt chứng kiến những chuyện đang xảy ra nơi đó.
Lạc Phong Giác… bị thương rồi.
Lại là thủ đoạn Hứa Thánh Phi từng dùng để hãm hại cậu, nay ả ta dùng nó để ám toán Lạc Phong Giác.
Sau khi hãm hại cậu, Hứa Thánh Phi lập tức đẩy cậu vào bầy tang thi. Những người khác thì bỏ chạy, không một ai chứng kiến hành động của ả, càng không có ai nhắc Lạc Phong Giác phải cẩn thận với đòn đánh lén của ả.
Văn Thanh Linh đứng dậy, mà Tưởng Lan cùng Văn Chinh, hai người vẫn đang ngồi bệt dưới đất, đã tiến vào giấc ngủ đông ngắn ngủi.
Cậu ra khỏi nhà đi tới phòng khám cách đây không xa, nghĩ muốn lấy chút băng gạc và thuốc cầm máu.
Khi nhìn thấy kệ thuốc trống trơn đến cả tăm bông cũng không còn một cây, Văn Thanh Linh có một vạn câu ca dao muốn ‘chửi thề’.
Động tĩnh trận chiến không nhỏ, khiến toàn bộ tang thi ở Nam Thành xao động. Văn Thanh Linh không hiểu vì sao mình có thể cảm nhận được điều đó — cảm giác rất kỳ lạ, giống như bản thân có thể điều khiển lũ tang thi nơi này.
Ý niệm vừa lướt qua, cậu đột nhiên muốn thử xem, mình thực sự có năng lực đó hay không.
Tinh thần lực phóng thích bao trùm mọi nơi, nhanh chóng bay tới chỗ đám tang thi đang bu đông ở chỗ Lạc Phong Giác, ra lệnh: Không được thương tổn người này.
Những con tang thi đang đói khát đến phát điên không cam lòng chút nào, nhưng lại không thể cãi lệnh, chỉ có thể gào rú điên dại về phía Lạc Phong Giác.
Ô tô của Lạc Phong Giác bị tang thi lật ngửa. Khúc gai gỗ bị cắm sâu vào xương sườn, đau đến mức chỉ cần cử động chút là đau đến mức hoài nghi nhân sinh. Anh cắn răng rút đoạn gai ra, máu tuôn ra như suối, khiến bầy tang thi gào lên càng dữ dội.
Đạn đã bắn hết, nếu muốn chạy thoát, anh chỉ còn cách biến dị thân thể, nhưng anh lại luyến tiếc đống trang bị trên người.
Đám thây ma vốn đang điên cuồng lao vào cắn xé bỗng dưng dừng lại, rồi lần lượt lùi ra sau, không còn dám tới gần nữa, chỉ còn gào lên như muốn nuốt sống anh.
Lạc Phong Giác gian nan từ cửa sổ xe bò ra, ngồi bệt dưới đất thở dốc kịch liệt. Chiếc áo khoác đè lên vết thương đã đã hoàn toàn nhuộm đỏ máu, nặng trĩu và lạnh lẽo.
Một con ăn tang thi mặc áo blouse trắng, kéo lê cái chân gãy bước ra, phần mặt nó bị hủy hoại nghiêm trọng, lỗ mũi và miệng đều rách toạc thành những cái hốc rợn người, nó lê chân khập khiễng tới gần Lạc Phong Giác.
Lạc Phong Giác siết chặt dao găm, giơ ngang người phòng thủ, phòng bị con tang thi mặc áo blouse trắng này chợt nhào tới.
Nào ngờ con tang thi ấy chỉ cách anh vài bước,ném cho anh một bọc vải cũ kỹ, rồi lặng lẽ quay trở lại bầy tang thi phía sau.
Lạc Phong Giác trong phút chốc sửng sốt. Anh nhặt bọc vải lên xem thử, bên trong là băng gạc, băng quấn, đệm lót và cả chỉ khâu.
Lạc Phong Giác: “???”
Lạc Phong Giác chợt cảm thấy mình như lạc vào thế giới hoang đường. Ngay khi bị bức đến vào bước đường cùng, lại còn có một con tang thi mặc áo blouse trắng đưa đồ cứu thương cho mình? Không lẽ đây là cha ruột đã chết của anh ư?
Không có thời gian trì hoãn, anh lục tìm trong bọc lấy ra một chai thuốc sát trùng, cả chỉ khâu và kim.
Nếu là thời trước tận thế, anh khẳng định sẽ không bao giờ tin có ngày chính mình sẽ may vá, nhưng sau tận thế cái gì cũng đều có thể, bị cắm quyên một đoạn cây còn chạy được mấy con phố, may thôi thì tính là cái quái gì?!
Chỉ là… mẹ nó, đau vãi linh hồn!
Đám tang thi vẫn vây quanh anh không chịu rời đi. Chờ khi anh đứng dậy, thì bọn chúng lại tự động tách ra một con đường để anh rời đi.
Lạc Phong Giác tìm được một chiếc xe có thể nổ máy, một đường phóng xe ra khỏi thành mà không gặp bất kỳ cuộc tấn công nào.
Toàn thân anh hiện tại lâm vào mơ màng — ai mà tin nổi một con tang thi lại ném cho mình bộ cứu thương?
Anh mịa nó chắc chắn là thằng con trai đẻ của tang thi, bằng không thì ai mà may mắn được vậy?
Sau khi tiễn Lạc Phong Giác rời đi, Văn Thanh Linh lại tìm đến nhóm người của Lục Thiên Cẩn, nhưng chỉ còn thấy vệt khói xe họ để lại.
Cậu trầm ngâm — chẳng lẽ mình trở thành “thủ lĩnh”?
Mỗi lần tang thi tụ họp để chuẩn bị tấn công quy mô lớn, đều là vì một cá thể đặc biệt tiến hoá thành “thủ lĩnh”. Còn về việc chúng có thể khống chế tang thi số lượng nhiều hay ít, phụ thuộc vào mức độ cao hay thấp của "thủ lĩnh".
Muốn phá huỷ một đàn tang thi đàn như vậy, chỉ cần giải quyết được “thủ lĩnh”, tang thi sẽ tức thì như rắn mất đầu, lập tức tan rã.
Văn Thanh Linh cảm thấy da đầu tê rần — có khi nào cậu lỡ tay tiến hoá thành kẻ bị loài người săn lùng gắt gao nhất rồi không?