Một người đàn ông loạng choạng chạy vào nhà máy bỏ hoang, sau lưng là một đám tang thi đuổi sát nút. Vừa vọt vào nhà xưởng, người nọ liền lập tức kéo sập cửa cuốn, chặn lũ tang thi đang lao tới.
Người đàn ông chật vật lùi về sau, dưới chân bỗng vấp phải thứ gì đó dưới chân rồi ngã sấp xuống sàn.
“Sít” Một âm thanh nho nhỏ vang lên, lòng bàn tay trượt đi như vừa đè phải vật gì.
Người đàn ông quay đầu lại thấy dưới bàn tay là một bãi máu loãng, dính đầy thứ mềm nhũn không rõ hình dạng. Một vòng gai đen quấn quanh lòng bàn tay, đau đến mức khiến người đàn ông liên tục hít khí lạnh, cuống quýt rút tay ra.
Sau tận thế, quá nhiều đồ vật quỷ dị xuất hiện, ai mà biết mấy thứ này có độc hay không?
Sau khi rút hết gai đen ra, người nọ đột nhiên chú ý tới miệng vết thương trên cánh tay mình đã biến mất, vết đó là do bị tang thi cắn, trăm phần trăm sẽ bị nhiễm. Nhưng dù biết mình đã bị nhiễm bệnh, người đàn ông cũng không muốn làm thức ăn cho đàn tang thi, quá đau đớn.
Nhưng bây giờ — vết thương không còn, chất độc lây lan trên tay cũng biến mất.
Chẳng lẽ… mình không bị nhiễm?
Người nọ khϊếp sợ lại vui sướиɠ, cẩn thận quan sát vật thể không rõ kia, trừ bỏ một cây bị mình đè bẹp, còn dư lại ba cây, tất cả đều chỉ có to bằng nắm tay trẻ con.
Người đàn ông bỗng ý thức được, đây có lẽ là thứ tốt!
…
Đoàn xe yên lặng không một tiếng động chạy vào Nam thành, tận lực không kinh động đến đàn tang thi.
Càng đi vào sâu, tang thi càng nhiều. Cuối cùng, đoàn xe buộc phải dừng lại.
Mọi người xuống xe, bàn bạc đối sách.
Hứa Thánh Phi nói: “Nó chắc chắn sẽ quay về nhà, nhà của nó ở tiểu khu Cẩm Tú, chúng ta cần phải nghĩ cách đi qua đó.”
“Tiểu khu Cẩm Tú gần sát ngay trung tâm thành phố, nơi đó tang thi nhiều đến không tưởng tượng nổi, tang thi tiến hóa chắc chắn sẽ có không ít, Chúng ta đi chỉ là để chết. Chỉ vì gϊếŧ cậu ta mà bồi nhiều mạng chúng ta vào như vậy, không đáng.” Có người đưa ra ý kiến phản đối.
Hứa Thánh Phi kiên trì nói: “Nó đã biết chỗ căn cứ của chúng ta, vạn nhất mang tang thi bao vây đánh căn cứ, chúng ta không phải xong đời sao!”
“Đó chỉ là suy đoán của cô thôi.” Một người khác phản bác.
Hứa Thánh Phi: “Nó chắc chắn làm vậy!”
Hứa Thánh Phi đảo mắt nhìn một vòng, cố ý dừng lại ở mấy người từng cùng tham gia nhiệm vụ hôm đó.
“Là chúng ta bỏ nó chạy trốn, vì vậy nó mới bị biến thành tang thi. Nó tuyệt đối sẽ tìm chúng ta báo thù! Hơn nữa, các người chẳng lẽ không phát hiện ra? Nó không giống mấy con tang thi khác.”
Một chiếc xe đằng sau bỗng chạy đến, thu hút sự chú ý của mọi người.
Lạc Phong Giác xuống xe, cầm súng đi tới: “Cậu ấy cho dù có muốn báo thù, cũng là tìm lũ các người, đừng có mà liên lụy những người khác chịu tội theo.”
Hứa Thánh Phi nóng nảy: “Chúng ta đều là người của căn cứ, là một thể thống nhất! Chúng ta cần cùng nhau hành động!”
Lạc Phong Giác cười nhạo một tiếng: “Nói cho chính xác, chúng tôi và Thanh linh mới là người của căn cứ, còn cô, cô mới đến căn cứ bao lâu? Vừa tới không đến hai tháng thì đã tự coi mình là người trong nhà à?”
“Cậu như thế nào lại đây?” Người vẫn luôn im lặng – Lục Thiên Cẩn cuối cùng cũng mở miệng.
Hành động lần này, họ không hề nói cho Lạc Phong Giác biết..
Lạc Phong Giác chậm rãi giơ súng nhắm ngay đầu Hứa Thánh Phi, đây là đáp án.
Hứa Thánh Phi biến sắc: “Anh, anh muốn làm gì? Thiên Cẩn!”
Lục Thiên Cẩn nhíu mày: “Phong Giác, cất súng đi.”
“Lục Thiên Cẩn, mày quên ba người chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn mới sống được đến hôm nay à? Thanh Linh đã cứu mày bao nhiêu lần, mày dám nói không nhớ đi?”
Lạc Phong Giác dùng súng chỉ vào Hứa Thánh Phi, giọng giận dữ: “Là ả phụ nữ này, chính tay đẩy Thanh Linh vào đàn tang thi, mày không những không báo thù cho Thanh Linh, còn luôn che chở cho ả, lương tâm của mày bị chó nó ăn rồi hả?”
Lục Thiên Cẩn đè nén cảm xúc: “Thanh Linh đã biến thành tang thi rồi, cậu muốn tôi phải làm sao giờ đây? Cậu ấy đã không phải là người nữa!”
“Vậy thì gϊếŧ con đàn bà này, báo thù cho Thanh Linh!” Lạc Phong Giác bóp cò súng
ục Thiên Cẩn chắn trước nòng súng: “Cô ấy không thể chết được. Thanh Linh đã không còn, căn cứ không thể mất thêm một dị năng giả hệ thực vật nữa!"
“M* kiếp, mày thứ chó má! Mày là vì căn cứ, hay là vì thèm khát thân thể nó, hả?” Lạc Phong Giác gầm lên: “Mày hoặc là gϊếŧ nó, hoặc là giải tán, tao rời khỏi căn cứ, mày muốn lăn lộn như thế nào thì tùy mày, từ nay về sau sẽ không có ai cãi lời mày nữa!”
Sắc mặt Lục Thiên Cẩn thay đổi, đây chính là điều gã lo lắng nhất.
Nghiêm túc mà nói, căn cứ này là gã, Văn Thanh Linh cùng Lạc Phong Giác ba người dẫn đầu lập nên. Nhưng Văn Thanh Linh và Lạc Phong Giác đều không muốn làm thủ lĩnh, nên vị trí này mới rơi vào tay gã.
Hứa Thánh Phi mồ hôi lạnh chảy ròng, hô hấp khó khăn. Ả ta chợt lao mạnh vào Lục Thiên Cẩn, khiến anh ngã về phía Lạc Phong Giác. Tiếng súng nổ vang, nhưng không trúng Hứa Thánh Phi. Ả đã nhanh lăn vào gầm xe.
Lạc Phong Giác lảo đảo lùi về sau, một cành gai gỗ cắm sâu vào sườn anh.
Lục Thiên Cẩn hoàn toàn không hiểu, mọi chuyện sao lại thành ra thế này: “Phong Giác…”
Lạc Phong Giác lùi từng bước: “Chúng ta…Giải tán.”
Tang thi bị thanh âm của tiếng súng hấp dẫn, kéo tới như thủy triều. Lạc Phong Giác lên xe, đâm xuyên qua đám tang thi, lao đi mất.
Cuộc chiến chính thức bắt đầu. Cả đám người bị vây giữa bầy tang thi.
Âm thanh nơi này quá lớn. Nếu không giải quyết nhanh, chỉ e… càng lúc càng nhiều tang thi sẽ kéo tới.