Ta Mở Phòng Khám Ở Tận Thế

Chương 7

Mùi máu tanh tràn ngập kho chứa. Văn Thanh Linh từ dưới đất bò dậy, trong lòng sốc nặng mà ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh tanh.

Nhưng điều khiến cậu sốc hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Mỗi thi một cây đem Huyết Quỳ lớn ăn xong, thân thể bắt đầu xảy ra biến hóa. Thân thể lộ cả xương sườn bắt đầu mọc lại thịt, gương mặt thối rữa cũng nhanh chóng được tái tạo.

Ngay trước mắt Văn Thanh Linh, hai tang thi mục nát không ra hình người đã dần dần… biến thành ba mẹ hoàn chỉnh của cậu.

Hai tang thi chỉ mới vừa kết thúc ngủ đông đã uống máu cùng gặm một cây Huyết Quỳ lớn, trong phút chốc vẫn còn mơ màng.

Văn Thanh Linh khẽ nói: “Hi mẹ, mẹ còn nhận ra con không?”

Tưởng Lan đột ngột ngẩng đầu, mặt lạnh như tiền nhìn Văn Thanh Linh: “Cậu sao lại không đi học? Phòng khám nhà chúng ta chỉ dựa vào mình cậu kế thừa, cho dù cậu không thích học y, cũng phải vì tương lai mà nghĩ chứ, học y sẽ không thất nghiệp, trừ phi ngày nào đó nhân loại chết hết…”

“Mẹ, mẫu thân, nương nương của con!” Văn Thanh Linh đánh gãy bà lải nhắc: “Người nghe con nói một câu, hiện tại nghề bác sĩ đã thất nghiệp rồi.”

“Đánh rắm! Ông già cậu còn sống đây này, bác sĩ thất nghiệp như thế nào?” Văn Chinh mười phần khí lực rống to giáo huấn thằng con.

Văn Thanh Linh áp lực nặng nề: “Trình độ bác sĩ có chuyên nghiệp cỡ nào thì cũng bại bởi dị năng hệ trị liệu.”

Văn Chinh: “Gì, ý cậu là sao?”

Văn Thanh Linh cuối cùng cũng hiểu: trí nhớ của ba mẹ mình… dừng lại ở thời điểm họ biến thành tang thi.

“Đã hai năm tận thế rồi, ba mẹ nghĩ kỹ lại đi, hai người vừa mới từ tang thi biến lại thành người đó.”

Văn Trinh và Giang Lan cố gắng nhớ lại, rồi nhìn nhau.

Văn Chinh cùng Tưởng Lan nỗ lực hồi tưởng, sau đó nhìn về phía đối diện.

Tưởng Lan: “ Bụng ông hình như hơi thối.”

Văn Chinh: “Mặt bà hình như hơi bủng.”

Tưởng Lan: “Dù cho biến thành tang thi, thì ông cũng là lão tang thi soái nhất, tang thi ông nó à.”

Văn Chinh: “Bà cũng là tang thi xinh đẹp nhất, tang thi bà nó à.”

Khó được lần nhìn cha mẹ buồn nôn như vậy, diện cái mặt than mà cho đối phương một cái ôm.

Văn Thanh Linh: “…”

Đây là thi yêu trong mắt hóa tây thi đây sao?*

*Biến từ câu: Người tình trong mắt hóa tây thi.

Vốn đã xấu còn khóc thì sẽ đẹp lên à?

Có điều cậu không dám nói.

Tính khí Tưởng Lan lại nổi cơn, lại tiếp tục giáo dục thằng con: “Khóa hết cửa nhà là muốn đói chết ba mẹ cậu à, cậu làm cái gì vậy hả?”

Văn Thanh Linh nhỏ yếu bất lực nói: “Còn không phải sợ hai người chạy loạn khắp nơi, con sẽ tìm không được hai người sao?”

Văn Trinh chống nạnh, y như cán bộ lão thành: “Vắc-xin phòng bệnh đã nghiên cứu ra rồi nhỉ, chúng ta đây trở lại thành người rồi?”

Văn Thanh Linh: “Không ba, vẫn chưa thành người đâu.”

Tưởng Lan: “Vậy chúng ta là cái gì?”

Văn Thanh Linh căng da đầu nói: “Gia đình tang thi có ý thức?”

Tưởng Lan: “…”

Tưởng Lan: “Con cũng biến thành tang thi? Con không phải là không bị nhiễm sao?”

Sau đó, ba tang thi ngồi vòng tròn, bắt đầu nghe Văn Thanh Linh kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua, mà trọng điểm là cậu bị Hứa Thánh Phi đẩy vào giữa bầy tang thi, bị cắn cho mấy lần, bị hãm hại, bị đâm bằng gai gỗ, cuối cùng thành ra thế này.

Văn Chinh: “…”

Văn Chinh không dám hó hé lời nào, sợ đám lửa nọ cháy lan đến người mình.

Tuy nhiên, ông không nói lời nào thì cũng bị cháy lan tới.

Tưởng Lan chọt chọt vào trán ông trách mắng: “Xem con nhỏ cháu ngoan chị tốt nhà anh dạy con kiểu gì kìa! Lòng lang dạ sói, thứ bạch nhãn lang! Uổng cho tôi chăm sóc nó mấy năm trời, giờ nó báo đáp tôi vậy đấy?”

Tưởng Lan đứng dậy: “Thằng con ngốc! Cái căn cứ nát đó ở đâu? Bà đây giờ đi cắn chết chúng nó!”

Văn Thanh Linh cùng Văn Chinh một trái một phải giữ chặt bà lại.

Văn Chinh: “Bên ngoài đều là tang thi, đừng chạy loạn bà nó à.”

Tưởng Lan hất ông ra: “Bà đây cũng là tang thi, sợ cái búa!”

Văn Thanh Linh: “Căn cứ có nhiều dị năng giả, bọn họ sẽ gϊếŧ mẹ đó.”

Tưởng Lan đồng dạng hất cậu ra luôn: “Thế thì bà sẽ tập hợp đồng bào tang thi đi cắn chết chúng nó!”

Văn Thanh Linh không đồng ý lắc lắc đầu: “Tưởng Lan nữ sĩ, tư tưởng của ngài rất nguy hiểm, cần phải chấn chỉnh lại một chút, chúng ta phải làm một tang thi tốt tuân thủ xã hội chủ nghĩa. Việc đầu tiên chính là không cắn người.”

Bốp! Đầu Văn Thanh Linh lập tức ăn một quyền.

Tưởng Lan: “Tốt cái đầu nhà cậu! Đến con trai bà đây cũng bị đẩy đi cho tang thi ăn luôn rồi, còn ở đó muốn bà đây phải làm một tang thi tốt? Chờ bà đây gϊếŧ cái con Hứa Thánh Phi vong ân phụ nghĩa kia đi rồi hãy hưởng ứng kêu gọi!”

“Mẹ mẹ mẹ mẹ!”

Văn Thanh Linh ôm chân, Văn Chinh giúp đỡ ôm eo, hai tang thi kéo lê bà vẫn không thể cản bước chân phẫn nộ của đồng chí Tưởng Lan.

Văn Thanh Linh nhanh trí động não: “Mẹ, mẹ! Mình không cần đi tìm ả ta, ả sẽ tự mình tìm tới cửa.”

Tưởng Lan nổi trận lôi đình: “Nó còn dám tìm tới cửa?!”

Văn Thanh Linh: “Chỉ cần ả còn muốn gϊếŧ con, thì khẳng định sẽ mò tới đây. Biết con biến thành tang thi, nếu đầu ả vẫn còn óc, sẽ đoán được con có lẽ sẽ trở về tìm hai người. ”

“Tốt, vậy bà đây liền ở chỗ này chờ nó!”

Tưởng Lan đặt mông ngồi phịch xuống đất, Văn Thanh Linh vội vàng cút sang chỗ khác, suýt chút nữa bị đè chết.