Văn Thanh Linh xoay người, nhìn cha mẹ đứng ở cửa phòng khám.
Ba cậu nhìn căn phòng khám trống trơn bị lục sạch, mặt gần như co giật, suýt nữa nổi điên.
Mà mẫu thân vĩ đại thì ở đằng sau bắt đầu đòi nợ: “Con ả bạch nhãn lang kia đâu?”
Văn Thanh Linh: “Trốn rồi, Nam thành tang thi nhiều quá, cô ta không thể nào đột phá vòng vây được.”
Tưởng Lan: “Đúng là cái thứ phế vật. Lẽ ra nên trực tiếp đến tận căn cứ bọn chúng! Đi thôi con trai ngốc, đi, mẹ đi báo thù cho con!”
Văn Thanh Linh: “Nếu mẹ nói lời này mà không chảy nước miếng, có lẽ con sẽ tin tưởng được một chút đấy.”
Tưởng Lan lau khóe miệng, “Bà đây chính là muốn cắn chết con bạch nhãn lang đó!”
Văn Thanh Linh: “Mẹ, mình là tang thi văn minh của chủ nghĩa xã hội.”
Văn Chinh: “Hưởng ứng kêu gọi, hưởng ứng kêu gọi.”
Tưởng Lan trắng mắt liếc hai cha con một cái, hậm hực lật ghế: “Hừ hừ, tính đói chết bà đây à!”
Văn Thanh Linh: “Mẹ, mình là tang thi có tri thức, có ý thức văn minh, không thể bắt chước tang thi hoang dã cắn người được.”
“Đừng nghĩ muốn tẩy não lão nương!” Tưởng Lan chống nạnh ra lệnh: “Còn không mau làm việc? Nhìn cái phòng khám này xem! Một đám ăn cướp, chưa được cho phép mà dám tự tiện xông vào, vô đạo đức!”
Ba tang thi cật lực dọn dẹp sạch sẽ phòng khám về nguyên trạng. Sau đó, họ đi "cướp ngược" lại của người khác. =)))
Nhà họ ở tận lầu 12 nên có rất nhiều bất tiện, nên ba người quyết định tìm một căn biệt thự gần đây ở, chờ dàn xếp hết thảy thỏa đáng, một nhà ba người lại bắt đầu hùng hổ vơ vét dược phẩm. Phòng khám mà không có thuốc thì còn gọi gì là phòng khám?
Vận hành phòng khám dường như đã thành chấp niệm của ba mẹ Văn Thanh Linh. Dù biến thành tang thi, họ cũng không chịu buông bỏ.
Văn Thanh Linh chỉ có thể yên lặng nghe theo, không dám nói câu nào.
Ba mẹ cậu vơ vét dược phẩm vơ vét đến vui sướиɠ, nơi bọn họ đi qua, mặc kệ có bao nhiêu tang thi, đều sẽ tản đi sạch.
Tưởng Lan: “Thấy không? Ngay cả tang thi cũng biết nhường nhịn lễ phép, không hại đồng loại. Nhân loại nên học hỏi nhiều vào.”
Văn Thanh Linh: “Là mẹ chưa thấy tang thi cắn nhau thôi…”
“Mẹ không nghe mẹ không nghe mẹ không nghe, mẹ đang tái thiết lại tam quan cho tang thi, đừng cắt đứt mạch cảm hứng của mẹ!” Tưởng Lan hất đầu lên, tay xách giỏ vơ sạch thuốc còn lại trong tiệm thuốc.
Văn Thanh Linh: “Mẹ à, mẹ cho người ta một con đường sống đi. Người ta mệt mỏi sống chết tìm được tiệm thuốc, kết quả đến cả một miếng băng keo cá nhân cũng không có, quá tàn nhẫn rồi, mình không nên làm vậy.”
“Thế thì càng tốt, phòng khám nhà mình sắp đắt khách rồi.” Không những vét sạch thuốc, Tưởng Lan còn nhắm tới cả kho dược phẩm.
Văn Thanh Linh vừa theo sau vừa khuyên: “Phòng khám nhà mình mở giữa bầy tang thi Nam Thành, ai mà đến khám chứ?”
Tưởng Lan: “Thì khám cho tang thi. Ba cậu là bác sĩ ngoại khoa, chỉnh hình, ghép da cho tang thi chắc không phải vấn đề gì lớn, cho dù là tang thi thì cũng không thể mất đi lý tưởng theo đuổi cuộc sống tốt đẹp được!”
Văn Trinh, người đang làm công nhân khuân vác: “Cái này, tôi sợ chắc không làm được đâu.”
Tưởng Lan: “Không sao hết, miễn đừng động vào não của tang thi tang thi sẽ không chết đâu. Mặc ông tùy ý lăn qua lộn lại, coi như luyện tay nghề phẫu thuật thẩm mỹ.”
Tưởng Lan “Rầm” một tiếng kéo ra cửa lớn kho dược, sau đó khựng lại.
Văn Thanh Linh lập tức ngẩng đầu nhìn vào bên trong — cậu ngửi thấy mùi máu tươi.
Mùi hương thơm ngọt, tươi mới ấy khiến cơn đói dữ dội dâng trào. Cậu đau khổ chống cự, nhưng Tưởng Lan và Văn Chinh đã cùng gào lên, lao vào bên trong. Một dãy kệ kim loại nặng nề bị tông đổ ầm ầm. Văn Thanh Linh theo phản xạ lập tức dùng tinh thần lực, khống chế ba mẹ yên tĩnh trở lại.
Sau cùng, đằng sau dãy kệ có ba người đang trốn, là hai nam một nữ, ai cũng cầm vũ khí. Có lẽ là người sống sót ở gần đây, bị tang thi bao vây nên chạy vào tìm thuốc.
Không cần nhìn, Văn Thanh Linh cũng biết rõ tình hình.
Cậu vác mấy thùng thuốc, xoay người rời đi. Ba mẹ cậu mất đi ý thức tự mình đi theo phía sau cậu, một đường trở về phòng khám.
Chỉ đến khi hoàn toàn yên tĩnh, ba người trốn trong kho mới dám thò đầu ra xem xét. Ở cửa không có ai, bọn họ cẩn thận đi tới cạnh cửa, bên ngoài không còn gì, đám tang thi cũng biến mất.
Nhìn những chiếc giá sắt nặng trịch bị xô ngã, cả ba đều rơi vào trầm mặc .
“Chắc là người sống sót nhỉ? Tôi nghe tiếng họ nói chuyện.”
“Hình như là một nhà ba người, đang mở phòng khám ở Nam Thành.”
“Người ba kia là bác sĩ ngoại khoa, muốn làm thẩm mỹ và ghép da cho tang thi?”
Ba người nhìn nhau đầy kinh ngạc, cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận: Lại là một kẻ điên chấp nhất nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh.