Số 27 im lặng một lúc lâu.
Vân Vãn Nguyệt lại bồi thêm một câu: [Hơn nữa, nếu đã có đủ tư cách làm nam nữ chính rồi thì bọn họ phải học được cách tự đến với nhau đi. Không thể lúc nào cũng dựa vào nữ phụ được, đúng không? Nếu như bọn họ không làm được thì người mà ngươi nên tìm để tính sổ chính là bọn họ, chứ không phải lúc nào cũng đổ hết tội lỗi lên người nữ phụ như ta!]
Số 27 nghĩ mãi mà chẳng ra. Sao nó lại cảm thấy có lý thế nhỉ? Nhưng ký chủ của nó cứ hành xử quái quái thế nào ấy? Sao cái gì cũng kỳ lạ hết thế này!
Nó cố gắng thoát khỏi cái vòng tư duy luẩn quẩn này: [Nhưng nếu như ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị điện giật đó!]
Giờ phút này, một chút cảm giác bị điện giật cuối cùng cũng đã tan biến. Vân Vãn Nguyệt xoay người bước xuống giường, nghiêm túc mang giày thêu vào.
[Điện giật thôi mà. Chắc… Không chết đâu ha?]
Số 27 kêu trời, nó cảm thấy câu trả lời này… Đúng là không thể chê vào đâu được!
Nó giãy giụa: [Nhưng tới thì cũng đã tới rồi mà. Hay là ngươi nỗ lực chút đi, chỉ một chút thôi mà?]
Vân Vãn Nguyệt đứng lên, vuốt phẳng lại nếp nhăn trên y phục của mình.
Số 27 ngẩn người: [Ngươi muốn đi đâu? Ngươi vừa mới bị điện giật xong mà, bây giờ phải rất yếu mới đúng chứ?]
Khuôn mặt của Vân Vãn Nguyễn tái nhợt, nàng đẩy cửa bước ra ngoài: [Nhưng bị điện giật làm ta đói quá, ta không chờ nổi, ta muốn đến phố Nam đón bánh hoa đào của ta!]
Tỳ nữ bên cạnh như cảm ứng được, tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư muốn ra ngoài ạ?”
Vân Vãn Nguyệt ngẫm nghĩ: “Vị cô nương ta vừa nhờ đi mua điểm tâm kia đã đi được bao lâu rồi?”
“Thưa tiểu thư, còn chưa tới nửa canh giờ ạ.”
Vân Vãn Nguyệt gật đầu: “Vừa đúng lúc, muốn mua bánh ở cửa hàng kia thì phải xếp hàng hơn một canh giờ. Giờ ta chạy tới đó là vừa kịp ăn được bánh mới ra lò rồi.”
Tỳ nữ đã tập mãi thành quen: “Nô tỳ đi gọi xe cho người.”
Vân Vãn Nguyệt thong thả ung dung đi về phía cửa.
Số 27 lại không nhịn được mà lên tiếng: [Ê, như này có hợp lý không vậy hả? Chừng nào thì ngươi mới có thể tích cực làm nhiệm vụ được như vậy đây?]
Vân Vãn Nguyệt: [Vậy ta hỏi ngươi nhé, đi làm có giống với đi ngủ không? Ngươi có thể tích cực đi ngủ, chứ ngươi có tích cực đi làm được không? Điện giật đúng là rất đau, nên ta không thể tự trấn an mình chút được sao? Không nên à?]