Sau Khi Buông Xuôi, Ta Cưa Đổ Hắc Liên Hoa

Chương 2

Mặt Vân Hạo cứng đờ, ông thu lại tất cả biểu cảm trên mặt, chỉ để lại vẻ không nỡ: “Cũng không phải là cha muốn Nguyệt Nhi của cha phải thành thân. Nhưng bây giờ Nguyệt Nhi của cha đang độ tuổi xuân nở rộ, ắt hẳn cũng có không ít thiếu niên lang thầm thương trộm nhớ tới con. Chẳng qua là cha không muốn con bỏ lỡ mối lương duyên tốt đẹp mà thôi.”

Vẻ mặt Vân Vãn Nguyệt hơi dịu lại, lúc nàng đang định nói gì đó thì sắc mặt lại đột nhiên trở nên trắng bệch.

Vân Hạo lập tức phát hiện ra nữ nhi của mình không ổn: “Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi con làm sao vậy? Con cảm thấy không khỏe chỗ nào à?”

Vân Vãn Nguyệt giấu đôi tay đang nắm chặt của mình ra sau lưng, nàng cúi đầu che đi khuôn mặt tái nhợt mà nói: "Cha đừng lo, con chỉ cảm thấy hơi mệt thôi ạ. Con xin phép về phòng trước đây."

Dứt lời, nàng cố gắng chịu đựng cơn đau đi về phía phòng mình.

Hệ thống trời đánh kia chưa nói lời nào mà đã cho điện giật rồi. Không thể cho cái cảnh báo trước được à?

Đúng vào lúc này, giọng nói máy móc đầy từ ái của Hệ Thống Số 27 truyền tới: [Thưa ký chủ thân yêu, mong người hãy mau mau hoàn thành nhiệm vụ đi ạ!]

Vân Vãn Nguyệt vừa đỡ cửa, vừa cắn răng vẫy tay với tỳ nữ.

Số 27 thấy vậy thì rất khoái chí: [Cuối cùng thì ký chủ cũng đã nghĩ thông rồi à? Ta hiểu mà, điện giật đau như vậy thì làm gì có ai thích được. Nhân lúc nam chính còn chưa tỉnh lại thì ký chủ mau mau đính hôn với hắn luôn đi. Cũng đâu phải thành thân thật đâu, đợi lát nữa là nữ chính đến rồi. Ta tin chắc ngươi sẽ làm được mà!]

Nhưng giây tiếp theo, nó lại nghe thấy Vân Vãn Nguyệt nghiến răng nặn ra mấy chữ: “Vị cô nương này, nhờ ngươi đến cửa hàng bánh phía Nam mua cho ta ít bánh hoa đào…”

Số 27: […]

[Bánh hoa đào là cái gì hả? Nhiệm vụ, ngươi phải làm nhiệm vụ!]

Sau khi thấy tỳ nữ cầm bạc ra ngoài, Vân Vãn Nguyệt mới an tâm nằm cuộn tròn trong phòng mình.

Vân Vãn Nguyệt: [Theo lời ngươi nói thì ta chính là nữ phụ trong sách, là chướng ngại vật lớn nhất trong tuyến tình cảm của nam nữ chính, đúng không?]

Số 27: [Đúng vậy!]

Vân Vãn Nguyệt: [Ta phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể trở về, thậm chí còn có thể có được cơ thể khỏe mạnh không chút bệnh tật nào, đúng không?]

Số 27 như đang lọt vào trong sương mù, nó mờ mịt đáp: [Đúng vậy.]

Vân Vãn Nguyệt nhắm mắt lại, nàng nghiến răng chịu đựng cơn đau rồi nói tiếp: [Vậy ngươi đã điều tra kỹ chưa? Ta chính là cô nhi, từ nhỏ đã mắc bệnh lại còn không có bạn bè gì. Ta vốn đâu có muốn trở về đâu!]