“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi ngoan, tuy thuật sĩ kia rất khôi ngô nhưng thân phận lại hơi kém. Nếu hắn đồng ý ở rể thì còn được, dù sao Vân gia chúng ta cũng không thiếu chén cơm này. Con cứ nhất quyết muốn gả cho hắn như vậy, sao cha có thể nhẫn tâm để con đi chịu khổ được? Nguyệt Nhi, con nghĩ kỹ lại đi, đừng vội vàng rồi khổ cả đời con à!"
Vân Vãn Nguyệt quay người lại, bất đắc dĩ nhìn cha mình: “Cha à, nữ nhi đã nói với cha bao nhiêu lần rồi, nữ nhi không muốn thành thân với hắn.”
Nam nhân trung niên mặc y phục đắt đỏ, dáng người rất cao, năm tháng trôi qua không hề để lại dấu vết trên khuôn mặt tuấn lãng của ông ấy. Dù cho có nhìn kỹ thế nào thì cũng không giống với người có nữ nhi đã lớn.
Ông ấy là gia chủ Vân gia – Vân Hạo, thời trẻ cũng là mỹ nam có tiếng khắp gần xa.
“Vậy con cứu hắn làm gì? Nếu không phải vì thấy sắc nảy lòng tham thì sao con có thể cứu hắn được? Nguyệt Nhi, cha là người hiểu con nhất, chắc chắn là con thích hắn rồi.”
Vân Vãn Nguyệt không phải là Vân Vãn Nguyệt thật sự: “…”
Nàng cố gắng thanh minh cho chính mình: “Không thể là vì con có lòng tốt được à?”
Chủ yếu là người này cũng không phải do nàng cứu. Lúc nàng tới đây thì người kia đã được nguyên chủ cứu về rồi. Thậm chí nguyên chủ còn chết vì cứu hắn nên hệ thống đã nhân cơ hội đó mà đưa nàng tiến vào thân thể của nàng ấy.
Vân Hạo ngẩn người, sau đó vẻ mặt trở nên cực kỳ vi diệu. Ông ấy chưa nói gì cả, nhưng lại giống như cái gì cũng đã nói ra hết rồi.
Vân Vãn Nguyệt nhắm hai mắt lại: “Con thật sự không hề thích hắn, cha đừng làm con khó xử nữa mà.”
Vân Hạo bám riết không tha: “Nguyệt Nhi không thích hắn thì thôi vậy. Thế con có muốn gặp mấy người mà cha đã giới thiệu không?”
Vân Vãn Nguyệt lại thấy đau đầu hơn: “Sao cha cứ nhất quyết bắt nữ nhi phải thành thân vậy? Con không thể không thành thân được ạ?”
Có ai vừa mới xuyên sách đã bị hối thúc thành thân như nàng không? Thật là khổ quá đi mà!
Đời trước nàng cần cù chăm chỉ lao động kiếm sống, nhưng cuối cùng lại qua đời vì bệnh tật. Những tưởng sau này sẽ không cần phải nỗ lực như thế nữa, thì lại… Xuyên sách!
Còn mấy người ở Cục Quản Lý Xuyên Sách kia nữa, chẳng lẽ họ không thể điều tra kỹ càng hơn được à? Sao không tìm người khác làm nhiệm vụ đi?
Nàng đã không nói thì thôi, chứ nói không tới ba câu là sẽ vấp lưỡi đó!