Bị Bắt Trang A Cùng Ánh Hậu Omega Hiệp Nghị Kết Hôn Sau

Chương 14

Hai người vốn nên là tiêu điểm lộng lẫy nhất của buổi tiệc hôm nay, bây giờ lại tả tơi như những mảnh vụn sắp vỡ nát.

Tưởng Linh Ngọc thở dài trong lòng. Có lẽ, có thể tin tưởng thêm một lần nữa.

Tưởng Linh Ngọc cầm lấy hộp y tế, lặng lẽ đi tới, lông mi dày che khuất ánh mắt phức tạp: "Vén áo lên."

"Không nghiêm trọng đâu." Từ Mịch Phỉ vội vàng đáp: "Khử trùng tay trước là được."

Cô còn chưa nói dứt lời, đã thấy Tưởng Linh Ngọc nửa quỳ xuống trước mặt mình. Gương mặt vốn xa cách, lạnh lùng ấy bây giờ lại không còn quá khó gần như trước nữa.

"Ong ong "

Đúng lúc này, điện thoại rơi dưới đất đột nhiên rung lên.

Không thể nào nhanh vậy chứ?!

Rõ ràng, buổi tiệc đính hôn bên ngoài còn chưa kết thúc cơ mà!

Chiếc điện thoại rơi ngay giữa hai người, Tưởng Linh Ngọc dĩ nhiên cũng thấy rõ dòng chữ hiện lên trên màn hình.

Hai tin nhắn mới nhận.

[Rác rưởi không nhớ số: Xong rồi bảo bối, mai gặp đoàn làm phim "Mức độ ưu tiên của Tình Yêu", địa điểm tôi nhắn sau nha, Phó trợ lý Từ, cô định cảm ơn tôi thế nào đây? / Nháy mắt cười]

[Số lạ: Thấy sung sướиɠ không? Nếu còn chưa đủ thì tối nay tới tòa nhà ngầm Nital, phòng cũ, tặng cô món quà cưới. 11 giờ có phi cơ nhỏ đợi sẵn trên nóc nhà cô. Vẫn ở căn hộ cũ chứ?]

Toàn những cái tên và địa điểm liên quan đến cô.

Chưa kịp để Từ Mịch Phỉ phản ứng, Tưởng Linh Ngọc đã lạnh lùng nhìn rõ tất cả.

Thì ra, những gì cô vừa mới nhen nhóm tin tưởng chỉ cần một chút xíu sự thật thế này, đã tan vỡ toàn bộ.

Từ Mịch Phỉ, vẫn là cái kẻ đó thôi. Một chút cũng không thay đổi.

"…" Từ Mịch Phỉ ngây người, vội vàng chộp lấy điện thoại.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cô cũng không biết phải giải thích thế nào.

Đặt mình vào vị trí Tưởng Linh Ngọc bây giờ có nói "không biết gì", chính cô cũng thấy không thuyết phục nổi.

Ánh mắt Tưởng Linh Ngọc dần lạnh đi, bàn tay đang định đưa ra đỡ Từ Mịch Phỉ cũng thu lại, trực tiếp đặt hộp thuốc xuống cạnh cô, không nói một lời, đứng dậy.

Từ Mịch Phỉ mím chặt môi, cúi đầu im lặng, lấy băng gạc và thuốc sát trùng từ trong hộp ra.

Cô tự mình mở chai thuốc, nhíu mày đổ lên vết thương.

Cơn đau buốt lập tức truyền khắp toàn thân, Từ Mịch Phỉ không nhịn được bật ra một tiếng rên trầm thấp, tay run lên, suýt làm đổ thuốc.

Hộp y tế trong khách sạn này chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, không khỏi khiến người ta nghi ngờ rốt cuộc phía sau khách sạn này từng xảy ra bao nhiêu chuyện?

Lúc này, trên người Từ Mịch Phỉ chỉ còn một bộ váy đỏ sẫm mà thợ trang phục vừa ném cho cô. Phần bụng dưới váy, đã lấm tấm vết máu nâu đậm.

Cô cắn răng, ngẩng đầu nhìn Tưởng Linh Ngọc: "Có, có quần nào cho tôi mượn mặc tạm không?"

Nếu muốn xử lý vết thương trên eo, cô chỉ có cách cắt váy ngang lưng. Nhưng vậy thì bên dưới sẽ chẳng còn gì che chắn. Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt Tưởng Linh Ngọc, cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả.

Tưởng Linh Ngọc đáp cụt lủn: "Không có."

"Nhanh xử lý vết thương đi, vén váy lên."

Từ Mịch Phỉ lắc đầu liên tục, hoảng hốt: "Không được đâu… Hay cô lấy áo choàng tắm cho tôi, tôi mặc tạm!"

Giọng cô hơi gấp gáp, sắc mặt cũng đỏ ửng lên, không biết là vì xấu hổ hay vì sốt.

Tưởng Linh Ngọc cau mày.

Cuối cùng, cô ấy vẫn bước tới gần, đưa tay ra chạm vào trán Từ Mịch Phỉ.

Nóng hầm hập.

Rõ ràng đã bắt đầu sốt, Không xử lý ngay sẽ dẫn tới nhiễm trùng.

Tưởng Linh Ngọc trầm ngâm mấy giây, rồi không nói lời nào, kéo hộp y tế lại bên mình. Cuộc giằng co này cô kết thúc đơn phương.

Dù không cam tâm, dù không tin tưởng, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Từ Mịch Phỉ chết dần trước mặt mình.

Nghĩ đến cảnh tượng tối nay tại bữa tiệc, lòng Tưởng Linh Ngọc rối bời.

Nếu như trước đây, cô cũng giống mọi người tin rằng như Từ Nghệ Minh tuyên bố: Hai alpha tranh giành một omega đỉnh cấp, kẻ thất bại tự nhiên sẽ bất mãn mà làm loạn.

Từ Mịch Phỉ chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Nhưng khi biết được Từ Mịch Phỉ chỉ là một beta. Mọi suy nghĩ đều sụp đổ.

Gia đình họ Từ những kẻ ngụy trang bằng vẻ ngoài cao quý ấy kỳ thực lại cực kỳ ghê tởm cô, chán ghét cô, chỉ vì một beta lại dám cướp lấy hôn ước vốn dành cho alpha chị gái.

Nếu không vì chút giá trị lợi dụng, có lẽ, bọn họ đã sớm gϊếŧ chết cô.

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay Tưởng Linh Ngọc lạnh ngắt.

Hành động cũng cứng rắn hơn.

Cô trực tiếp kéo váy của Từ Mịch Phỉ lên cao, vén tận đến thắt lưng.

Từ Mịch Phỉ đỏ bừng cả mặt, ngón chân cũng co quắp lại.

Bắp chân trắng mịn dưới ánh đèn trở nên mỏng manh như tuyết đầu mùa. Mỗi lần ngón tay Tưởng Linh Ngọc lướt qua, đều để lại một vệt hồng mờ mờ.

Nguyên chủ vốn quen với việc bị người khác chạm vào, nhưng cô Từ Mịch Phỉ không phải.

Tưởng Linh Ngọc chẳng buồn nhìn nét mặt cô, động tác dứt khoát kéo váy lên.

"Đừng…" Làn da trần trụi chạm vào không khí, dù căn phòng không lạnh, Từ Mịch Phỉ vẫn nổi da gà.

Cô cảm thấy cơ thể mình đang hạ nhiệt, nhưng mỗi lần đầu ngón tay Tưởng Linh Ngọc vô tình lướt qua bắp đùi, eo lưng. Cảm giác ấy lại càng rõ rệt.

Từ Mịch Phỉ nhắm chặt mắt, cắn môi, lẩm bẩm: "Đừng thế…"

Ngứa quá.

Phản ứng của Từ Mịch Phỉ rõ ràng khác thường, giọng nói mềm nhũn như ngậm phải một viên đường ngọt ngấy, một viên đường mà cô bị ép phải nuốt.

"Đừng động." Tưởng Linh Ngọc liếc mắt nhìn gương mặt đỏ bừng cùng đôi chân khép chặt của Từ Mịch Phỉ, nhẹ nhàng buông một câu.

"Chỉ là bôi thuốc thôi."

Ngụ ý: Tôi không có hứng thú với cô.

Từ Mịch Phỉ chỉ hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống. Cô đâu phải cố ý! Chỉ là phản xạ sinh lý, vậy mà lại bị Tưởng Linh Ngọc bắt gặp, mất mặt chết đi được!

Thế này mà cũng đòi giả làm alpha sao? Tại sao cơ thể cô lại mẫn cảm với omega như vậy? Chẳng phải cô là beta à? Tối qua đối mặt với Dư Vi còn không bị như thế!