Nếu không vì vết thương trên tay quá sâu, Từ Mịch Phỉ còn muốn quay lại vỗ tay khen Từ Vãn Tri một tiếng: "Chị thơm quá đó, chị gái."
Tin tốt là vết thương ở bụng cô không quá nặng. Tin xấu là hậu chấn ập tới.
Không biết là vì mất máu hay tác dụng phụ của thuốc ức chế, toàn thân cô mềm nhũn, lạnh toát, đầu óc mơ hồ.
Khi nãy, để khiến Tưởng Linh Ngọc yên tâm, cô cũng uống một ngụm thuốc ức chế. Đối với beta mà nói, chẳng khác nào uống thuốc hạ sốt liều cao khiến nhiệt độ cơ thể giảm mạnh.
Nhưng không sao, Tưởng Linh Ngọc đã an toàn rồi.
Chắc chắn an toàn rồi chứ?
Mi mắt nặng trĩu, ý thức của Từ Mịch Phỉ mơ hồ.
Cô cố đưa tay vuốt mớ tóc ướt rối, nhưng ngay lúc ấy, trời đất quay cuồng, cả người loạng choạng sắp ngã.
Từ Mịch Phỉ khẽ thở dài, trong lòng hiện lên một tia bi thương.
Trên cái thế giới này ngay từ khi bước vào buổi tiệc kia, đã không ai đứng về phía cô.
Nguyên chủ là kẻ bị ghét bỏ, còn cô kẻ xuyên tới cũng chẳng khá hơn.
Cứ thế này chắc cô thật sự sẽ ngất xỉu ngoài hành lang thôi.
"Đồ điên."
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
Có người vội vã chạy tới, cúi người đỡ lấy cô từ phía sau!
Sao có thể?
Sau lưng người đó là xương bả vai gầy gò nhô cao, giống như đôi cánh gãy nát, khiến Từ Mịch Phỉ chợt mở bừng mắt, tỉnh táo lại đôi chút.
Không xa, cánh cửa phòng nghỉ đang mở rộng.
Hóa ra đã gần đến vậy rồi.
Từ Mịch Phỉ ngước mắt.
Cô thấy miếng dán ức chế sau gáy Tưởng Linh Ngọc vẫn còn nguyên vẹn.
Tưởng Linh Ngọc tuy sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp, nhưng cô ấy đang cố gắng, dùng tấm lưng gầy yếu, chật vật đỡ lấy Từ Mịch Phỉ, từng bước, từng bước khó nhọc kéo vào trong phòng.
Từ Mịch Phỉ chưa từng nghĩ tới Tưởng Linh Ngọc vậy mà cũng quay trở ra đón cô.
Rõ ràng chính cô ấy còn đang tự thân khó bảo toàn. Mùi tin tức tố nhàn nhạt lượn lờ quanh chóp mũi cô, Từ Mịch Phỉ nhìn thấy miếng dán ức chế sau gáy Tưởng Linh Ngọc hơi hơi lỏng ra, muốn đưa tay lên giúp cô ấy ép lại. Nhưng tay cô nặng trĩu như đeo nghìn cân.
Còn muốn ngửi thêm một chút nữa...
Từ Mịch Phỉ giật mạnh đầu, tự cảnh tỉnh mình: Mình đang làm cái gì vậy, tỉnh lại đi!
Mãi cho đến khi cửa phòng nghỉ đóng lại, hai người mới cùng lúc ngã vật xuống đất. Điện thoại của Từ Mịch Phỉ cũng rơi xuống theo, kêu một tiếng trầm đυ.c, nhưng chẳng ai buồn nhặt lên.
Từ Mịch Phỉ thở hổn hển từng nhịp nặng nề.
Trong phút chốc, cô có một ảo giác kỳ lạ Giữa mình và Tưởng Linh Ngọc, đã có một sợi dây vô hình buộc chặt, ai cũng không thể buông tay, ai cũng không thể bỏ lại đối phương.
"Tôi…" Từ Mịch Phỉ khẽ cất lời.
"Không cần nói nữa." Tưởng Linh Ngọc lạnh lùng ngắt lời cô, đôi mắt đen sâu thẳm không chút dao động: "Ba chữ đó, cô tối nay đã nói quá đủ rồi."
Dù giọng cô ấy vẫn lạnh, nhưng hơi thở yếu ớt cùng dáng vẻ chật vật ấy khiến lời trách móc cũng chẳng còn cứng rắn.
Trong tình thế cùng thảm hại, trên mặt Từ Mịch Phỉ lại chợt nở một nụ cười nhợt nhạt.
"Tôi chỉ muốn xin lỗi làm bẩn váy của cô rồi." Những giọt máu từ bàn tay cô nhỏ giọt, vết thương lem bẩn cả chiếc váy trắng sạch sẽ của Tưởng Linh Ngọc.
Tốt lắm, phải cố gắng thêm nữa. Từ Mịch Phỉ âm thầm tự nhủ. Chỉ cần cô giành được thêm thời gian, dần dần, Tưởng Linh Ngọc sẽ hiểu cô không phải là "nguyên chủ" đáng ghét kia.
Vấn đề là phải làm sao để giành được nhiều thời gian hơn?
Nhà họ Từ hành động rất nhanh. Ngay sau buổi tiệc đính hôn, họ sẽ lập tức công bố tin tức.
Hiện tại lại đúng lúc Tưởng Linh Ngọc vừa giành giải ảnh hậu vàng kim, sự nghiệp đang thăng hoa. Vậy mà "nguyên chủ" lại cố ý buộc cô ấy phải công khai đính hôn với nhà họ Từ một chiêu ép buộc, đồng thời cũng hủy hoại tiền đồ lẫy lừng của cô.
Tưởng Linh Ngọc từ hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, từng bước trèo lêи đỉиɦ cao, trở thành ảnh hậu trẻ nhất cùng lúc ôm trọn hai giải thưởng lớn trong giới điện ảnh. Lẽ ra, cô ấy sẽ có một tương lai rực rỡ trước mắt.
Nhưng sau khi công khai hôn ước với nhà họ Từ, dư luận đồn đại cô ấy "dựa hơi nhà quyền quý để giành tài nguyên", những lời đàm tiếu ấy chưa từng ngớt.
Tưởng Linh Ngọc đứng dậy trước.
Tà váy trắng muốt vẽ một vệt máu đỏ sẫm kéo dài dưới sàn Như một đóa hoa đẫm máu chậm rãi nở rộ trên nền gạch lạnh lẽo.
Cô ấy đã về phòng nghỉ trước, nôn khan một trận trong phòng tắm. Đó là hậu quả của việc tin tức tố bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi phản phệ.
Cả người Tưởng Linh Ngọc mơ mơ hồ hồ. Hình ảnh duy nhất còn in đậm trong đầu là khoảnh khắc Từ Mịch Phỉ, dưới ánh đèn lóa sáng, nhìn cô và thốt ra: "Đi mau!"
Cô thật sự đã rời đi. Vốn dĩ, cô nên rời đi.
Nhưng khi vén tóc, nhìn thấy miếng dán ức chế sau gáy phản chiếu trong gương, tâm trí cô chợt giằng co dữ dội, đau nhức như bị xé rách.
Không thể mềm lòng. Tưởng Linh Ngọc nhắc nhở bản thân một kẻ xấu đôi khi chỉ cần làm một việc tốt, liền khiến người khác mềm lòng.
Từ Mịch Phỉ chính là đang cố ý. Đây chỉ là một màn kịch mới thôi.
Dù sao cũng chỉ là tiệc đính hôn. Từ Mịch Phỉ đâu thật sự sẽ bị Từ Vãn Tri làm ra chuyện gì nghiêm trọng?
Tưởng Linh Ngọc dựa vào thành bồn rửa, chống mình dậy. Khi vô tình đá ngã thùng rác, cô phát hiện bên trong chính là mảnh sứ vỡ được Từ Mịch Phỉ gói gọn cẩn thận bằng nhiều lớp khăn giấy trước khi vứt đi.
Nhờ lớp khăn giấy dày, khuỷu tay cô không bị cứa trúng.
Cô ngơ ngẩn nhìn bàn tay mình nơi Từ Mịch Phỉ từng cẩn thận băng bó lại.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tưởng Linh Ngọc cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Cô lê bước ra khỏi phòng tắm vừa vặn bắt được Từ Mịch Phỉ đang gắng gượng lết đến.
Thê thảm không nỡ nhìn.