Bị Bắt Trang A Cùng Ánh Hậu Omega Hiệp Nghị Kết Hôn Sau

Chương 12

Cô cười nhạt, cười bản thân mình thế mà từng có khoảnh khắc tin vào Từ Mịch Phỉ.

Từ Vãn Tri đắc ý nhìn Tưởng Linh Ngọc dần chống đỡ không nổi.

"Lin Ngọc à." Từ Vãn Tri mềm giọng, như thì thầm mật ngọt: "Tin tức tố của tôi có độ phù hợp với cô lên đến sáu mươi lăm phần trăm đấy, cô biết không? Tỷ lệ đó, là rất tốt rồi."

Cô ta vươn tay, muốn ôm lấy vai Tưởng Linh Ngọc.

Nhưng…

"Đừng chạm vào cô ấy." Giọng nói lạnh băng vang lên.

Từ Mịch Phỉ rít qua kẽ răng, mạnh mẽ hất tay Từ Vãn Tri ra, rồi đẩy cô ta lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Từ Mịch Phỉ so với Từ Vãn Tri còn cao hơn nửa cái đầu, ngũ quan sắc sảo xinh đẹp, mang theo khí chất vừa mạnh mẽ vừa sắc bén, như một ly rượu nồng mãnh liệt, bốc cháy, quyến rũ đến mê hoặc.

Từ Vãn Tri bị bất ngờ đẩy lùi, ánh mắt lập tức bùng lên lửa giận.

Cô ta hậm hực vung tay, hắt ly rượu thẳng về phía hai người.

Từ Mịch Phỉ phản ứng theo bản năng, chắn trước người Tưởng Linh Ngọc.

Tất cả rượu đều hắt lên mặt cô. Tia sáng từ đèn chiếu hắt xuống, giọt rượu trong suốt lăn dài từ cằm cô rơi xuống, kèm theo một tiếng "tách" vang nhỏ.

Chiếc ly trong tay Từ Mịch Phỉ rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cô nhặt lên mảnh ly vỡ sắc nhọn, siết chặt trong tay, ánh mắt lạnh như băng.

"Giả vờ cái gì chứ, Từ Mịch Phỉ?" Từ Vãn Tri cười lạnh, không kiêng dè ánh mắt mọi người, nhắm thẳng về phía cô, tay cầm ly rượu nhọn hoắt đâm tới.

Từ Mịch Phỉ không hề tránh né.

Mũi ly rượu chạm vào bụng cô nhưng cô đứng yên bất động, không lùi lại lấy nửa phân.

Ánh sáng nơi đây mờ mịt, lại có vệ sĩ đứng chắn, Tần Lộ cũng quay lưng về phía này, coi như không thấy.

Bọn họ đang âm thầm dung túng cho Từ Vãn Tri.

Rõ ràng cửa thoát hiểm ngay gần kề, nhưng hôm nay, nếu cô bị Từ Vãn Tri giẫm đạp dưới chân, cũng sẽ chẳng ai cho rằng đó là sai trái.

Tim Từ Mịch Phỉ đập thình thịch như trống trận.

Cô chỉ liếc nhanh về phía đèn báo hiệu thoát hiểm xanh nhạt kia, rồi đột nhiên quay phắt đầu Nhìn thẳng vào ánh mắt Tưởng Linh Ngọc.

Tưởng Linh Ngọc vốn đã đoán được phần nào, nhưng đến khoảnh khắc đó, lòng cô vẫn nặng trĩu như rơi xuống đáy vực.

Phải rồi. Từ Mịch Phỉ mang họ Từ, cô ta biết nhìn thời thế. Chắc hẳn sắp đem mình giao nộp thôi.

"Chốc nữa tôi sẽ bước lên trước, cản chân Từ Vãn Tri. Cô tự tìm cơ hội mà chạy."

Cái gì?

Tưởng Linh Ngọc chết lặng, sững sờ nhìn về phía Từ Mịch Phỉ.

Điên rồi sao? Nếu Từ Mịch Phỉ tiến thêm một bước, vết thương trên bụng cô có thể bị xuyên thủng bất cứ lúc nào!

"Giữ vững tinh thần, sẽ không sao đâu." Trán Từ Mịch Phỉ vẫn lấm tấm mồ hôi, rượu và nước nhỏ từng giọt theo lông mi và tóc mái bết dính chảy xuống. Trông cô cực kỳ chật vật, thế nhưng giọng nói lại mang theo một sức mạnh kỳ lạ khiến người ta ổn định.

"Đừng lo cho tôi. Tôi sẽ tự tìm cô."

Nói xong, cô dùng bàn tay đang rỉ máu siết chặt vật sắc nhọn đang đâm vào bụng, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Từ Vãn Tri.

Ngay khi tiến lên một bước kiên quyết, bàn tay còn lại vung nắm đấm, đập thẳng vào mắt Từ Vãn Tri!

*

Âm thanh hỗn loạn từ góc sảnh gây chú ý với một số ít khách mời. Nhưng rất nhanh, dưới ám hiệu của Từ Nghệ Minh, đội vệ sĩ đã lập tức đàn áp, dọn dẹp tình hình.

Hệ thống thông gió thông minh lập tức khởi động, nhanh chóng lọc sạch toàn bộ tin tức tố còn sót lại. Giữa ánh đèn lờ mờ, chẳng ai bận tâm đến ai vừa rời đi.

Phục vụ đã quét sạch mảnh vỡ và vết máu trên sàn, mọi thứ như chưa từng có gì xảy ra.

Chỉ còn lại Từ Vãn Tri, khuôn mặt tối sầm lại khi đèn hội trường sáng lên, phải che bớt nửa bên mặt bằng một chiếc mũ lưới ren đen rộng vành.

Cô ta cụp mắt, mũi giày nhọn đá nhẹ lên bàn bánh ngọt trước mặt. Ngay sau đó, như phát tiết nỗi tức giận, cô tôi quét mạnh bàn tay, hất đổ tất cả.

Mớ lộn xộn dưới đất không ngăn được buổi tiệc tiếp tục.

Rất nhanh, một nhóm phục vụ mới tiến vào, lần này là một beta.

Ánh mắt Từ Vãn Tri chợt lóe sáng, như tìm được nơi trút giận, giày cao gót giẫm thẳng xuống mu bàn tay của beta đang quỳ dưới đất lau dọn.

"Đều là lũ hạ tiện." Cô ta cười lạnh, nhẹ nhàng phán: "Chỉ xứng đáng quỳ dưới chân người khác."

Từ Mịch Phỉ loạng choạng ôm lấy bụng, cố gắng bước về phía phòng nghỉ.

Cô ngoái đầu nhìn lại một cái Xác nhận Tần Lộ và đám vệ sĩ áo đen không đuổi theo.

Mẹ kiếp... Thật sự bị đâm này.

Nhưng cũng không tính là thiệt Cú đấm vừa rồi cô nện thẳng vào mắt Từ Vãn Tri, một phát trúng tâm, chắc chắn mắt kia sẽ tím bầm không còn nhìn nổi.

Vì để mở một đường thoát thân cho Tưởng Linh Ngọc, Từ Mịch Phỉ không thể không biến mình thành tấm bia chắn.

Trong lúc cô thu hút sự chú ý, Tưởng Linh Ngọc đã được che chắn an toàn, quay về phòng nghỉ qua cửa thoát hiểm.

Từ Mịch Phỉ tin chắc, Từ Vãn Tri không dám lấy mạng cô Dù sao trong nguyên tác cũng chưa từng nhắc tới việc cô chết.

Cô càng lo hơn, chính là Từ Vãn Tri dùng tin tức tố công kích Tưởng Linh Ngọc.

Vào lúc quan trọng thế này, Từ Nghệ Minh sẽ tuyệt đối không cho phép xảy ra án mạng. Cho dù thân thể nguyên chủ vô cùng yếu ớt, Từ Mịch Phỉ vẫn cắn răng dốc hết sức, bẻ gãy được hơn nửa cái ly nhọn.

Mà việc Từ Vãn Tri vì bị tấn công mà tin tức tố bộc phát dữ dội, cũng xác minh thêm một giả thiết trong đầu cô. Hội trường có thiết bị giám sát tin tức tố. Chỉ cần nồng độ vượt mức quy định, hệ thống sẽ tự động khởi động chế độ thanh lọc.

Trong vòng ba giây, mọi ảnh hưởng sẽ được quét sạch.

Ba giây, đối với cô, đâu có khó?

Tin tức tố của Từ Vãn Tri dù có mạnh thế nào cũng không áp được cô một beta!