Bị Bắt Trang A Cùng Ánh Hậu Omega Hiệp Nghị Kết Hôn Sau

Chương 11

Từ Mịch Phỉ vẫn dùng loại nước hoa trộn mùi xạ hương và ngải đắng nổi tiếng "Tự Thiêu". Đây là loại hương liệu cực kỳ đậm và mạnh, được ưa chuộng nhất trong giới omega. Thế nhưng Tưởng Linh Ngọc vô cùng ghét mùi này.

Giờ đây, trên người Từ Mịch Phỉ đã không còn hương "Tự Thiêu", mà từ miếng dán ức chế sau gáy cô, thoảng ra một mùi hương khác Nhẹ nhàng, mơ hồ, như có như không.

Rất quen thuộc.

Tưởng Linh Ngọc đột nhiên sững người.

Tối hôm qua cô dường như cũng từng ngửi thấy mùi này trên người Từ Mịch Phỉ?

Không, không thể nào! Nếu Từ Mịch Phỉ đúng là beta, cô tôi sẽ không thể có mùi tin tức tố.

Nhưng khi tối qua, lúc Từ Mịch Phỉ dùng răng cắn vào tuyến thể của cô Cô quả thực đã ngửi thấy một làn hương rất mỏng, rất nhẹ. Nhẹ đến mức suýt bị người ta bỏ qua, nhưng đối với một omega nhạy cảm, lại đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào trong cơ thể bùng cháy.

Cảm giác ấy hoàn toàn khác biệt với mùi nhân tạo như "Tự Thiêu". Đó không chỉ là "tự thiêu" mà là thiêu đốt thật sự.

Cô đã từng nghĩ mình bị đánh dấu rồi.

Khi ấy, cô suy yếu đến mức không phản kháng nổi, lúc tỉnh dậy thì mùi hương ấy cũng biến mất, khiến cô không thể xác định rốt cuộc là thật hay ảo giác.

Nhưng mới nãy, khi ánh mắt Tưởng Linh Ngọc lướt qua gáy Từ Mịch Phỉ, cô lại ngửi thấy cái mùi hương ấy lần nữa Trong dư âm tin tức tố còn lưu lại trong cơ thể mình.

Tin tức tố hoà quyện đó là chuyện vô cùng ám muội.

Nếu là tình nhân, thì đó chẳng khác gì câu dẫn.

Khoảnh khắc đó, Tưởng Linh Ngọc hơi mất thần nhưng rất nhanh cô tỉnh táo trở lại.

Có phải Từ Mịch Phỉ sau đó còn tiếp xúc với omega khác không?

Cô ta lừa mình sao?

Ý nghĩ ấy khiến đôi mắt Tưởng Linh Ngọc lập tức lạnh xuống.

Đúng lúc đó, MC vang lên: "Mời hai vị tân nhân cùng nâng ly chào khách quý và chụp ảnh lưu niệm!"

Tưởng Linh Ngọc mím môi, lạnh lùng đưa tay nắm lấy bàn tay Từ Mịch Phỉ, ép cô phối hợp.

Đôi mắt cô lạnh lẽo như tuyết đầu núi, khuôn miệng nặn ra một nụ cười cứng đờ. Hai người giơ tay, đưa cặp nhẫn đính hôn lên trước ống kính, tạo dáng theo đúng tiêu chuẩn.

Tiếng "cạch cạch" của máy ảnh liên tục vang lên, chụp ra những bức hình hoàn hảo như tượng.

Một đôi "kim đồng ngọc nữ" hoàn mỹ đến mức ảnh vừa chụp xong đã có thể phát thông cáo báo chí, thậm chí không cần chỉnh sửa.

Nhưng ngay sau đó, khi mọi người không chú ý, Tưởng Linh Ngọc nhanh chóng buông tay Từ Mịch Phỉ ra, như thể cực kỳ chán ghét việc chạm vào cô.

Từ Mịch Phỉ khẽ thốt lên: "Cô sao lại…"

"Đồ cặn bã, tôi sẽ không tin cô đâu." Tưởng Linh Ngọc cắt ngang lời cô, l*иg ngực phập phồng dữ dội, lộ ra cảm xúc đang không ngừng dao động.

"Từ Mịch Phỉ, cho dù cô không phải alpha, tôi cũng hận cô."

Đám vệ sĩ phía sau lại ùa tới, hai người chẳng khác gì những con rối bị máy móc điều khiển, buộc phải bước theo quy trình từng bước một, không được phép mắc sai sót.

Ánh đèn sân khấu, ánh mắt mọi người, đều đã rời khỏi họ. Ánh sáng tụ trên người họ cuối cùng cũng vụt tắt.

Từ Mịch Phỉ sốt ruột thì thầm với Tưởng Linh Ngọc: "Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, xin cô tin tôi cho tôi một cơ hội nữa thôi."

Thật sự, cô chỉ còn thiếu nước kêu tổ tông rồi!

Không được, tuyệt đối không thể để tổ tông này ghét mình!

Chỉ cần Tưởng Linh Ngọc nói ghét, Từ Mịch Phỉ cảm giác trái tim mình cũng muốn nổ tung theo.

Cô không muốn chết! Từ Mịch Phỉ từng đọc vô số tiểu thuyết xuyên sách nhân vật xuyên đến đây, nếu mất mạng rồi thì thật sự không thể trở về.

"Em gái, chúc mừng." Hai người vốn định lùi về phòng nghỉ, lại bị người cản trước mặt.

Là Từ Vãn Tri.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, toàn thân Từ Mịch Phỉ lập tức căng như dây đàn.

Từ Vãn Tri tay cầm ly rượu cao chân, khẽ lắc lư chất lỏng bên trong.

Lại gần mới thấy, Từ Vãn Tri dù dáng người cao ráo, nhưng khuôn mặt mang nét mềm mại, khi mỉm cười lại càng toát lên vẻ ôn hòa dễ mến, điển hình hình tượng omega dịu dàng.

"Thật xứng đôi." Từ Vãn Tri từng chữ từng chữ, ngữ khí thấm đẫm trào phúng: "Nghe người ta nói, hôm nay các em rất ân ái, chuyện tình yêu cũng khiến người ta say mê."

Ánh mắt cô ta bỗng lướt đến sau gáy Tưởng Linh Ngọc, nơi miếng dán ngăn tin tức tố mơ hồ lộ ra.

"Đồ cặn bã…" Chỉ nhìn tuyến thể Tưởng Linh Ngọc thôi, Từ Vãn Tri đã không kiềm chế nổi. Cô ta cười lạnh một tiếng, ly rượu trong tay suýt nữa bị bóp nát vì sức lực siết chặt.

Sắc mặt Tưởng Linh Ngọc thoáng chốc trắng bệch.

Không đúng! Từ Mịch Phỉ lập tức cảnh giác, cô ngửi thấy một mùi hương đắng nhẹ mùi ngải đắng.

Là tin tức tố của Từ Vãn Tri!

Đám vệ sĩ đứng quanh cũng bị áp chế bởi tin tức tố, toàn bộ cứng đờ tại chỗ, cúi rạp đầu xuống.

Khứu giác của Từ Mịch Phỉ không nhạy, nhưng vì Từ Vãn Tri lại gần, nên cô mới cảm nhận được mùi hương mơ hồ ấy.

Cô vội vươn tay, toan đẩy Từ Vãn Tri ra: "Chị điên rồi sao?!"

Phải nhanh! Cô nhất định phải đưa Tưởng Linh Ngọc rời đi ngay.

Omega vừa dùng thuốc ức chế mạnh mà lại tiếp xúc với tin tức tố, cực kỳ dễ gặp nguy hiểm!

"Cô có tư cách gì cắn cô ấy?" Từ Vãn Tri nhếch môi cười ác độc, cất giọng mỉa mai: "Chỉ là một kẻ phế vật đến tin tức tố cũng không có, mài cho răng bén lên thì nghĩ mình là alpha chắc?"

Cô ta túm lấy cổ tay Từ Mịch Phỉ, vừa nhìn thấy vết thương chưa lành trên lòng bàn tay, khóe miệng càng cong lên dữ tợn.

Không chút do dự, Từ Vãn Tri bấm mạnh vào vết thương ấy.

Máu tươi lập tức trào ra.

"Chơi với ai vậy? Một trong đám tiểu minh tinh của cô hả? Hạng người như cô, chỉ hợp chơi đùa với mấy thứ đó thôi."

Sắc mặt Tưởng Linh Ngọc càng lúc càng trắng, khi nghe Từ Vãn Tri nhắc tới từ "ai đó", ánh mắt cô càng thêm bi thương.