Bị Bắt Trang A Cùng Ánh Hậu Omega Hiệp Nghị Kết Hôn Sau

Chương 15

Từ Mịch Phỉ rất trắng, làn da trắng nõn nổi bật giữa mái tóc đen dài và đôi môi đỏ tươi.

Giữa nền đất lạnh lẽo, cô nằm đó yếu ớt, vô lực, khiến người ta không phân biệt nổi ai mới thực sự là omega hấp dẫn lòng người.

Tưởng Linh Ngọc chỉ quét mắt qua một lần, rồi nhanh chóng dời ánh nhìn đi, chuyên tâm vào việc xử lý vết thương.

Động tác cô thuần thục, gọn gàng. Chẳng bao lâu đã xử lý xong vết thương, bôi thuốc kháng viêm.

Cuối cùng, cô lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trắng, đưa tới bên môi Từ Mịch Phỉ.

Từ Mịch Phỉ ngập ngừng. Nuốt thuốc khô thế này hơi khó chịu.

"Không có độc." Tưởng Linh Ngọc lạnh nhạt phán một câu, rồi dứt khoát bóp nhẹ cằm Từ Mịch Phỉ, buộc cô há miệng, nhét thẳng viên thuốc vào.

"!!!"

Thô bạo quá mức!!

Ngón tay cô ấy ấn lên lưỡi cô, khiến Từ Mịch Phỉ nghẹn đến mức suýt nôn. Đầu lưỡi cô vô tình lướt nhẹ qua ngón tay Tưởng Linh Ngọc.

Tưởng Linh Ngọc lập tức rụt tay về, sắc mặt không đổi.

"Cô tại sao lại muốn tham gia?"

"Hả?"

"Chương trình” Mức độ ưu tiên của Tình yêu”." Tưởng Linh Ngọc cúi xuống nhìn cô, ánh mắt sáng lạnh như băng: "Cô còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa?"

Từ Mịch Phỉ ngây người.

Khoan đã là cái show đó sao?

Trong ký ức của nguyên tác, quả thật có một chương trình tên “Mức độ ưu tiên của Tình Yêu”. Tưởng Linh Ngọc tham gia với tư cách khách mời trong hai tập cuối. Từ Vãn Tri cũng có mặt.

Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, tạo thành một cặp đôi nổi đình nổi đám, đến mức fan CP quên béng đi việc Tưởng Linh Ngọc đã đính hôn với người khác.

Nguyên chủ? Chính xác là pháo hôi rồi còn gì nữa.

...

"Tôi từng, từng là fan của cô." Từ Mịch Phỉ ấp úng bổ sung: "Thời kỳ tâm lý vặn vẹo thôi, giờ thì không còn nữa."

Chấm dứt làm não tàn fan girl, từ tôi bắt đầu!

Sắp sửa giải thích thêm, thì Tưởng Linh Ngọc đã lạnh nhạt đứng dậy.

"Thôi bỏ đi."

Cô ấy xoay lưng lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Từ Mịch Phỉ cố lết lên ghế sofa, thở dốc từng nhịp.

Công nghệ ở thế giới này phát triển hơn đời trước của cô, ngay cả thuốc men cũng cực kỳ hiệu quả.

Chỉ một lúc ngắn, cơn choáng váng biến mất, ngón tay cô cũng dần ấm lại.

Vết thương ở tay và bụng không rõ là tê dại hay thuốc đã ngấm cũng không còn đau đớn rõ rệt.

Từ Mịch Phỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn Tưởng Linh Ngọc, chân thành nói: "Cảm ơn."

Nếu không có cô ấy quay lại đón, giờ này cô chắc đã ngất xỉu giữa hành lang rồi.

Vai Tưởng Linh Ngọc khẽ cứng lại, Từ Mịch Phỉ không nhìn thấy, cô ấy đang gắng gượng chống đỡ.

"Ở nhà chắc sắp chuẩn bị đăng tin đính hôn rồi." Từ Mịch Phỉ gấp gáp nói: "Tôi phải đi tìm Tần Lộ, cố gắng ngăn chặn trước khi mọi chuyện lan ra."

"Không cần." Tưởng Linh Ngọc mở miệng.

Từ Mịch Phỉ hoảng hốt: "Có chuyện gì cần hỏi cô cứ hỏi, đợi tôi quay lại, nếu không…"

Tưởng Linh Ngọc xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Tôi đã có quyết định rồi."

"Cô là beta." Tưởng Linh Ngọc nói từng chữ: "Tôi sẽ lấy cô."

Cô lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách.

"Chúng ta ký hợp đồng."

"Thời hạn một năm. Trong thời gian đó, chúng ta duy trì quan hệ bề ngoài, tôi cũng sẽ không tiết lộ chuyện cô là beta."

"Sau một năm, ly hôn. Về tài sản, sẽ chia theo đúng pháp luật."

Từ Mịch Phỉ: Không cần phải như vậy chứ...

Cô mơ hồ hỏi: "Vậy còn điều kiện gì nữa?"

Tưởng Linh Ngọc nhìn cô ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt vì kiệt sức, rồi hạ thấp giọng: "Thẻ phụ hàng tháng, tùy cô tiêu xài. Không chung sống, không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Những dịp cần thiết, tôi sẽ phối hợp xuất hiện."

"Việc cô cần làm là…"

"Trong kỳ phát tình, tôi cần ngươi ở bên cạnh hỗ trợ."

"Giúp cô?" Từ Mịch Phỉ vẫn còn ngây người trong cơn chấn động khi nghe Tưởng Linh Ngọc nói "mỗi tháng thẻ phụ cứ tùy tiện quẹt", bèn lắp bắp: "Tôi là beta, không thể đánh dấu cô được."

"Chính vì cô không thể đánh dấu tôi, nên tôi mới chọn cô." Tưởng Linh Ngọc lạnh nhạt cong môi: "Gửi thuốc ức chế cho tôi, thân phận cô là thích hợp nhất." Hơn nữa, cũng không cần lo lộ chuyện, người ngoài chỉ nghĩ Từ Mịch Phỉ đang đánh dấu omega của mình.

Khi thỏa thuận có hiệu lực, hai bên đều có nhu cầu riêng, Tưởng Linh Ngọc tạm thời không cần lo bị đâm sau lưng.

"Còn vấn đề gì khác không?" Đối mặt với câu hỏi của Tưởng Linh Ngọc, Từ Mịch Phỉ ngập ngừng đáp: "Có, có ạ."

Tưởng Linh Ngọc nhíu mày: "Nói đi."

Từ Mịch Phỉ hỏi: "Mật mã thẻ là bao nhiêu? Bây giờ cho tôi luôn được không?"

Tưởng Linh Ngọc: "?" Cái vẻ mặt đầy hứng thú với tiền của Từ Mịch Phỉ này có bình thường không vậy?

"Tôi chỉ đùa chút thôi, đừng nghiêm túc như thế." Từ Mịch Phỉ nhoẻn miệng cười: "Giao kèo thành lập."

"Trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, nếu cô gặp được alpha có độ phù hợp cao hơn và cô cũng thích, muốn chấm dứt thỏa thuận lúc nào cũng được." Từ Mịch Phỉ ngẫm nghĩ, cuối cùng bổ sung thêm câu đó.

Đôi mắt Tưởng Linh Ngọc vẫn lạnh nhạt: "Sẽ không có khả năng đó. Tôi ghét alpha."

*

"Trong thời hạn hợp đồng, nếu cô muốn qua lại với tiểu tình nhân của mình, tôi không ngăn cản, nhưng đừng để bị tôi bắt gặp làm chuyện bậy bạ trước mặt."

Không biết nghĩ tới cảnh tượng gì, Tưởng Linh Ngọc rút một tờ khăn ướt ra, nhẹ nhàng lau tay.

Từ Mịch Phỉ ngẩng cao cằm, ngước nhìn cô ấy đang đứng phía trên mình. Ánh sáng dịu dàng, trong trẻo phủ lêи đỉиɦ đầu người phụ nữ ấy, cũng phủ lên chính cô. Dù omega trước mặt có tỏ rõ sự lạnh nhạt, Từ Mịch Phỉ vẫn bị vẻ đẹp của Tưởng Linh Ngọc làm cho ngây ngẩn mất hai giây.

"Sao có thể!" Từ Mịch Phỉ đương nhiên biết Tưởng Linh Ngọc đang ám chỉ Dư Vi, lập tức bổ sung: "Đó không phải tiểu tình nhân của tôi, từ lâu đã là bạn gái cũ rồi."

Nếu cô nhớ không lầm, trước khi "nguyên chủ" lên giường với Dư Vi, hai người đã chia tay rồi. Ai mà biết đứa bé trong bụng là của ai, dù sao cũng không thể là của mình một beta được. Chắc cũng chính vì vậy mà Tưởng Linh Ngọc không truy cứu chuyện cô và Dư Vi.