Bị Bắt Trang A Cùng Ánh Hậu Omega Hiệp Nghị Kết Hôn Sau

Chương 5

Trong mắt Tưởng Linh Ngọc thoáng qua một tia hoảng hốt và không thể tin nổi. Người trước mặt này dường như hoàn toàn khác với Từ Mịch Phỉ của đêm qua.

“Cô đừng như vậy!” Từ Mịch Phỉ thật sự có thể ngửi thấy mùi pheromone rất nhạt, nhưng cô không bị nó ảnh hưởng. Thấy máu đã bắt đầu chảy, cô sốt ruột, không màng gì nữa, lao thẳng tới giường, giành lấy mảnh sứ từ tay Tưởng Linh Ngọc.

Khoảnh khắc tay cô chạm vào cổ tay của Tưởng Linh Ngọc, nhiệt độ nóng rực từ da thịt Omega như thắp lửa lên ranh giới lý trí trong đầu cô.

Tưởng Linh Ngọc gần như không còn sức, thở gấp giãy dụa: “Giờ tới đây giả vờ gì nữa, cô cút đi, cút… A!”

Cô ấy vừa giãy giụa, vừa vung mảnh sứ trong tay. Từ Mịch Phỉ thấy không ổn, lập tức chuyển hướng, nắm lấy tay cô ấy, cả người đè lên, co đầu gối quỳ hẳn lên người Tưởng Linh Ngọc, từ trên cao nhìn xuống.

Mảnh sứ bén nhọn đâm thẳng vào lòng bàn tay Từ Mịch Phỉ. Cô không né cũng không rút tay về, như thể chẳng hề cảm thấy đau. Trong khoảnh khắc Tưởng Linh Ngọc sững người, cô đã nhanh chóng giật lấy mảnh sứ, nhét thẳng vào túi áo choàng của mình.

Tưởng Linh Ngọc ngẩn người, đôi mắt khẽ mở to…

Người đang ngồi trên người cô ấy là một Alpha.

Tưởng Linh Ngọc thậm chí có thể nhìn thấy rõ miếng dán ức chế sau gáy của Từ Mịch Phỉ.

Cô ấy từng nghe người ta nói, Từ Mịch Phỉ vì phân hóa quá muộn nên thời kỳ mẫn cảm vô cùng bất ổn. Hơn nữa, pheromone của nhà họ Từ đều nổi tiếng là mạnh mẽ bá đạo, mà Từ Mịch Phỉ tất nhiên cũng chẳng ngoại lệ.

Để tránh ảnh hưởng đến người khác, cô thường xuyên phải dán miếng cách ly.

Tưởng Linh Ngọc đã gặp qua rất nhiều Alpha, nhưng chỉ có ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của Từ Mịch Phỉ lúc này mới khiến cô ấy thực sự cảm thấy áp lực cường bạo từ một Alpha thực thụ, sự run rẩy, sợ hãi bùng lên từ tận sâu trong huyết quản, từng tế bào máu đều đang gào thét:

Cô chạy không thoát đâu.

Nhiệt độ cơ thể cô ấy không ngừng dâng cao, như thủy triều đang tràn ra khắp tứ chi. Kỳ phát tình đã đến sớm hơn bình thường.

Cô ấy cố gắng nhấc chân lên, nhưng không thể nhúc nhích nổi.

Tưởng Linh Ngọc nhắm mắt lại, nỗi nhục và đau đớn hòa thành một dòng nóng hổi thiêu đốt tâm trí, quả nhiên, cuối cùng cô ấy vẫn rơi vào tay tên khốn này.

Nhưng giây tiếp theo, cô ấy lại không cảm nhận được cơn đau như tưởng tượng, mà là tay chân được nới lỏng.

Trước khi kịp phản ứng, trọng lượng đè lên người cũng đã rút đi. Có người nhẹ nhàng đỡ cô ấy ngồi dậy, còn tinh tế nhét một chiếc gối vào sau lưng để cô ấy dựa vào.

Tưởng Linh Ngọc giật mình mở mắt.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến cô ấy sững sờ, Từ Mịch Phỉ đang giúp cô ấy cởi trói, thậm chí còn cầm theo hộp y tế.

Người phụ nữ ấy cúi đầu, động tác cẩn trọng nâng tay cô ấy lên, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến Tưởng Linh Ngọc cảm thấy không thể lý giải. Đôi mắt đó, ngay cả nhìn chó cũng thấy có tình cảm, cô ấy bắt đầu cảm nhận được một tia ôn nhu mâu thuẫn.

Phát điên rồi à?

“Để tôi băng bó trước, cả sau cổ cô nữa…” Từ Mịch Phỉ chỉ nhìn thoáng qua chỗ tuyến thể rồi lập tức dời mắt đi: “Tôi sẽ bôi thuốc cho cô.”

Cô vừa nói, cặp răng nanh trắng muốt đặc trưng của Alpha lấp ló hiện ra.

Nếu không phải Alpha thực sự, sao lại có răng nanh sắc nhọn như vậy? Trong lòng Tưởng Linh Ngọc lập tức trào lên cảm giác ghê tởm.

Cô ấy rút tay về thật mạnh, giọng giận dữ:

“Từ Mịch Phỉ, cô định diễn đến bao giờ nữa? Rõ ràng hôm nay là lễ đính hôn, vậy mà còn hạ thuốc tôi! Đừng có chạm vào tôi!”

“... Xin lỗi.” Từ Mịch Phỉ bị câu nói ấy đâm thẳng vào tim, đáy lòng cũng lạnh đi theo.

Đúng vậy, cô chính là người beta tâm thần vặn vẹo đó. Nếu không sai, thì đêm qua nguyên chủ đã có ý định cắn tuyến thể của Tưởng Linh Ngọc, rồi nhân cơ hội đó dùng thuốc dẫn phát ép cô ấy bước vào kỳ phát tình, trực tiếp gạo nấu thành cơm.

Việc cắn sâu như vậy, hung hăng như vậy, cũng chỉ để hôm nay trong lễ đính hôn, ai ai cũng có thể nhìn thấy dấu ấn chiếm hữu cô ta để lại.

Nhưng sau đó có người đến tìm, nguyên chủ bèn chia cuộc cuồng hoan thành hai lượt… Kết quả, chết ngay ở hiệp một.

Hiệp hai thì đến lượt Từ Mịch Phỉ, cái vận rủi này xuyên tới, phải đối mặt với mớ tàn tích mà vạn người chán ghét để lại, và cả số mệnh bị Omega báo thù đến chết.

Còn cứu vãn được không?