Bị Bắt Trang A Cùng Ánh Hậu Omega Hiệp Nghị Kết Hôn Sau

Chương 6

“Xin lỗi, tình huống này khó giải thích quá…” Từ Mịch Phỉ nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra một câu, chỉ có chân tâm mới đổi được chân tâm. Cô lặp lại lời xin lỗi một lần nữa, sau đó thấy ở tầng dưới của hộp y tế có cả một ngăn thuốc dày đặc, cô lấy ra một lọ nhỏ gắn nhãn [Thuốc ức chế mạnh], đưa tới bên miệng Tưởng Linh Ngọc.

Hô hấp của Tưởng Linh Ngọc mỗi lúc một gấp gáp, sắc đỏ trên mặt đã lan ra tận sau tai và cổ. Đặc biệt là vùng tuyến thể, nóng rực như bị lửa thiêu.

Cô ấy biết mình sắp không chịu nổi nữa.

Nhưng làm sao cô ấy có thể tin con ác quỷ này chứ! Ai biết lọ thuốc này có phải thuốc dẫn phát trá hình nữa hay không?

Tựa như nhìn thấu được suy nghĩ của Tưởng Linh Ngọc, Từ Mịch Phỉ trong lúc cấp bách liền dứt khoát cắn ống hút, uống một ngụm thuốc ức chế mạnh, nuốt xuống ngay trước mặt cô ấy: “Không có độc. Mau uống đi. Ngoài kia còn rất nhiều Alpha, nếu không uống kịp thì sẽ không kịp đâu.”

Từ Mịch Phỉ không hề quên bối cảnh của quyển sách này. Tưởng Linh Ngọc một Omega đỉnh cấp, pheromone của cô ấy có thể khiến tất cả mọi người mê muội, Alpha sẽ vì cô ấy mà mất kiểm soát, hóa điên vì du͙© vọиɠ.

Tưởng Linh Ngọc lưỡng lự giằng co trong chốc lát, cuối cùng cắn răng dứt khoát uống cả ống thuốc một hơi.

Từ Mịch Phỉ sau đó lại lôi từ trong hộp y tế ra một bình xịt khử mùi pheromone, nhấn liên tục không ngừng. Mãi cho đến khi hương cam Phật thủ kia hoàn toàn tan biến, cô mới dừng tay.

“Xin lỗi, chuyện tối qua tôi sẽ giải thích sau.” Từ Mịch Phỉ biết không thể xem thường Tưởng Linh Ngọc, bởi vì dưới tác dụng của thuốc ức chế mạnh, sắc đỏ trên mặt cô ấy nhanh chóng biến mất, đôi mắt dần trở nên trong trẻo và lạnh lùng, khí chất cũng lập tức quay trở lại.

“Cái gì đây, tát một cái rồi cho viên kẹo?”

Tưởng Linh Ngọc cắn môi, ánh mắt lạnh như băng nhìn người đang đứng bên giường Từ Mịch Phỉ: “Đồ cặn bã. Cô chỉ muốn tôi phối hợp tham dự lễ đính hôn hôm nay thôi, đúng không?”

Cô ấy siết chặt chiếc áo khoác đang ôm trong tay, lúc này mới phát hiện ra bàn tay đã được băng bó. Nhưng tay của Từ Mịch Phỉ thì không, lòng bàn tay đỏ ửng sưng tấy, vết thương vẫn chưa xử lý.

Đến cả khổ nhục kế cũng học được rồi sao?

Thế nhưng lời nói tiếp theo của Từ Mịch Phỉ lại khiến lòng cô ấy chấn động: “Nếu có thể, tôi sẽ nói với người nhà lập tức hủy hôn.”

Từ Mịch Phỉ nói rất nghiêm túc. Tưởng Linh Ngọc lại nở nụ cười lạnh: “Từ Mịch Phỉ, cô thật to gan. Cô nghĩ tôi sẽ tin lời cô?”

Ban đầu, hôn ước vốn không phải là của Từ Mịch Phỉ, mà là giữa cô ấy và Từ Vãn Tri. Từ Mịch Phỉ là kẻ dùng mọi thủ đoạn cướp lấy, giờ lại nói sẽ hủy hôn?

Tưởng Linh Ngọc quá rõ tính toán của cô, nếu Từ Mịch Phỉ buông tay, thì Từ Vãn Tri sẽ thay thế. Cuối cùng, dù là đính hôn với ai, có gì khác biệt?

Từ Mịch Phỉ dán mắt vào dấu răng sâu trên tuyến thể của cô ấy: “Có đau không?”

Tưởng Linh Ngọc lập tức cảnh giác: “Cô lại định giở trò gì? Dấu đó là do cô để lại, cô còn định làm gì?”

Khi Từ Mịch Phỉ giơ tay lên, cô ấy lập tức chuẩn bị lùi lại. Nhưng người kia lại làm ra một hành động khiến cô ấy không sao hiểu nổi.

“Tưởng Linh Ngọc, thật ra tôi là một Beta. Không thể đánh dấu được cô.”

Ánh mắt Từ Mịch Phỉ trong veo, không có chút tà niệm nào, đặt lên khuôn mặt quá mức rực rỡ kia, vậy mà lại không hề phản cảm.

Tưởng Linh Ngọc tưởng mình nghe nhầm.

Beta? Nói nhảm gì vậy? Ai chẳng biết trong nhà họ Từ không hề có Beta. Từ trên xuống dưới đều là Alpha hoặc Omega.

Còn Từ Mịch Phỉ, dựa vào việc phân hóa muộn, không nhạy cảm với pheromone, quanh năm suốt tháng chỉ biết trăng hoa ong bướm, bạn gái thay như thay áo.

Từ Mịch Phỉ lúc này lại chậm rãi gỡ miếng dán ức chế sau cổ, sau đó nghiêng đầu để Tưởng Linh Ngọc nhìn thật rõ.

Làn da ở đó mịn màng trắng nõn, hoàn toàn bằng phẳng, không có lấy một chút dấu vết.

Không có tuyến thể.

Cho dù là kỹ thuật cắt bỏ tuyến thể hiện nay có hiện đại đến đâu, thì vết sẹo nhỏ vẫn không tránh khỏi.

Ánh mắt Tưởng Linh Ngọc dừng lại thật lâu nơi sau cổ của cô, rồi bỗng phát hiện sau tai của Từ Mịch Phỉ có một nốt ruồi đỏ nhỏ bằng đầu kim.

“Tin chưa?” Từ Mịch Phỉ quay đầu lại, đôi mắt đầy áy náy nhìn cô ấy: “Giờ có thể để tôi bôi thuốc cho cô chưa? Xử lý xong tôi sẽ dẫn cô đi gặp người nhà để hủy hôn.”

Cô vừa cầm lấy lọ thuốc và tăm bông thì ngoài cửa vang lên giọng Tần Lộ: “Nhị tiểu thư, người tình của cô đến rồi.”

“Người tình cái đầu cô! Tôi là bạn gái chính thức của cô ấy, tránh ra!”

Một giọng nữ ngạo mạn, còn mang theo lửa giận, rống lên.

Ngay sau đó cửa bị đá bay. Một bóng người lao thẳng vào trong.