Cứ như để xác thực cho suy đoán ấy, một loạt ký ức xa lạ đồng loạt ùa về.
“Uống cái này đi, rồi ngủ một giấc, tôi sẽ không làm hại cô.”
“Linh Ngọc, ở bên tôi đi, tôi sẽ không chạm vào cô. Cô muốn làm gì cũng được.”
“Đây là loại ức chế tin tức tố mới, không hại cơ thể. Tôi sợ ngày mai chị gái không vui, dùng pheromone ảnh hưởng khiến cô rơi vào kỳ phát tình, cho nên…”
“Chỉ một ngụm thôi, tôi chỉ muốn thử mùi vị. Không đau đâu.”
“Đừng không nghe lời, không nghe lời thì tôi sẽ đưa cô cho Từ Vãn Tri. Cô ta sớm đã muốn có được cô rồi, đừng nhúc nhích…”
Người trói Tưởng Linh Ngọc tại đây chính là nguyên chủ. Người ép cô ấy uống thuốc vẫn là nguyên chủ. Người từng dùng lời lẽ đe dọa rằng nếu không nghe lời sẽ phá hủy cô ấy cũng vẫn là nguyên chủ!
Từ Mịch Phỉ bất giác đưa tay sờ miếng dán ức chế sau cổ… Giả bộ làm Alpha, giờ thành ra hại cả đời người ta. Cô là beta thì dán cái quái gì mà dán, giả vờ cái gì chứ!
Điên rồ hơn cả là mùi hương len vào khoang mũi cô, dù rất nhạt, nhưng cô chắc chắn là mình đã ngửi thấy.
Khi bước vào đây, những mùi nước hoa nồng nặc quanh thân cô đã hoàn toàn biến mất. Điều đó không phải trùng hợp, đó là do mùi pheromone của Omega áp chế toàn bộ. Với thứ sức mạnh bản năng này, bất kỳ hương nước hoa nào cũng đều trở nên vô nghĩa.
“Cô…” Từ Mịch Phỉ nghẹn lời. Vừa mới bước một bước, động tác này lập tức lọt vào mắt Tưởng Linh Ngọc, với cô ấy mà nói không khác gì tín hiệu uy hϊếp rõ ràng.
Dù bị trói một tay, ánh mắt cô ấy vẫn tràn ngập thù hận: “Đừng lại gần, cút đi! Cô cút đi!”
Tưởng Linh Ngọc cố gắng giấu đi sự bất lực nơi đáy mắt, cô ấy biết mình đã không thể chạy trốn. Người có thể nhốt cô ấy ở đây là Từ Mịch Phỉ, thì còn chuyện gì mà không dám làm?
Cần gì phải giả vờ từ bi nhân nghĩa nữa?
Thấy cô ấy phản kháng dữ dội như vậy, Từ Mịch Phỉ càng chắc chắn những ký ức xuất hiện trong đầu mình đều là những việc mà nguyên chủ đã thật sự gây ra cho Tưởng Linh Ngọc.
Đồng thời, Từ Mịch Phỉ cũng không thể không nhớ tới kết cục mà nguyên chủ phải nhận sau này, cái chết đầu tiên trong chuỗi trả thù của Tưởng Linh Ngọc.
Nhìn ánh mắt đầy căm ghét và cảnh giác của cô ấy, Từ Mịch Phỉ bỗng có cảm giác như nghe thấy tiếng đồng hồ đếm ngược mạng sống của chính mình.
Vốn dĩ còn nghĩ có thể sống yên ổn trong thế giới này, giờ thì thành tuyên án tử hình mất rồi!
Không được. Phải thay đổi mọi thứ.
Làm một Beta bình thường cũng khá tốt. Chỉ cần không đi gây chuyện, không phải sống là được rồi à.
Từ Mịch Phỉ vẫn nhớ rõ Tần Lộ vừa nãy nói, cô chỉ có nửa tiếng.
Cô tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra tình trạng hiện tại của Tưởng Linh Ngọc. Vì vậy, chỉ có thể giơ hai tay lên chậm rãi: “Cô đừng kích động, tôi chỉ muốn giúp cô cởi trói thôi.”
Tưởng Linh Ngọc bắt đầu trở nên kích động. Cô ấy tuy là Omega, nhưng nếu không phải đã bị ép uống thuốc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị trói như thế này. Giờ phút này, đầu cô ấy đã bắt đầu choáng váng, rõ ràng là thuốc dẫn phát tác.
Để tiện đánh dấu trước lễ đính hôn, nguyên chủ đã ép cô ấy uống trọn một ống thuốc dẫn phát tình.
Mỗi một vết thương âm ỉ sau tuyến thể đều đang tố cáo tội ác mà Từ Mịch Phỉ từng gây ra.
“Đừng tới gần tôi, tôi đã nói rồi, đừng lại gần…” Cô ấy gồng tay siết mạnh mảnh sứ vỡ trong tay. Lưỡi sứ sắc bén lập tức rạch nát da thịt, máu tươi trào ra, thấm ướt ga giường, đỏ đến chói mắt.
Trong máu của Omega, nhất là vào kỳ phát tình, nồng độ pheromone cực cao. Nếu là một Alpha thực thụ đứng ở đây, chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại bản năng, hoàn toàn bị du͙© vọиɠ chi phối.
Và tối qua, Từ Mịch Phỉ chính là như vậy.
Nhưng giờ phút này Từ Mịch Phỉ lại không hề như thế.