Từ Mịch Phỉ còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã cười lạnh: “Cho cô mười phút để cút ra đây. Người nhà sẽ tới đón. Dám mang cả người lộn xộn vào khách sạn, nếu không nhờ Vãn Tri khuyên tôi đừng chấp…”
Còn chưa nói xong đã cúp máy. Mười phút cái quái gì, thực tế thì chưa đến một giây sau, cửa phòng đã bị người khác mở ra.
Từ Mịch Phỉ chưa kịp nghĩ ngợi gì, vội choàng áo choàng tắm lên người.
“Từ tổng, đi thôi.” Gương mặt của Tần Lộ vẫn giữ nụ cười công thức hóa, nhưng khi vừa chạm vào mùi nước hoa nồng nặc trong phòng thì khẽ khựng lại một chút. Ánh mắt lộ ra tia ghét bỏ, song cô ta nhanh chóng che giấu và phẩy tay.
Từ Mịch Phỉ không kịp giãy dụa, vài vệ sĩ mặc đồ đen phía sau đã tiến tới, rõ ràng là được huấn luyện kỹ càng, lực tay ghìm chặt không tài nào thoát ra được, chắc hẳn đều là Alpha.
Cô bị áp giải đi về phía thang máy, gấp giọng hỏi: “Các người định đưa tôi đi đâu!?”
Tần Lộ nghe thấy mà như gặp phải chuyện cười.
Cũng đúng, vị Nhị tiểu thư nhà họ Từ chỉ biết ăn chơi trác táng này thì có thể nhớ được cái gì?
Tần Lộ cứ cho là Từ Mịch Phỉ lại uống say bí tỉ như thường lệ, lạnh nhạt nói: “Nhị tiểu thư, đừng giả vờ nữa. Đây không phải là kết cục mà cô mong muốn sao?”
Tay Từ Mịch Phỉ bị bóp đau, cô chẳng hề ngửi thấy mùi pheromone từ người Tần Lộ, chắc chắn cô ta là Beta, chỉ có Beta mới không bị pheromone ảnh hưởng. Nhưng Từ Mịch Phỉ không phải nguyên chủ!
Cô cảnh giác sờ lên miếng dán cách ly sau cổ: “Buông ra! Pheromone của tôi mà tràn ra thì không có lợi gì cho các người đâu.” Đám vệ sĩ này đều là Alpha, Từ Mịch Phỉ không chắc liệu pheromone của mình có đủ sức áp chế hay không, nhưng khí thế thì phải dựng lên cho đủ.
“Pheromone? Nhị tiểu thư, cô thật hồ đồ.”
Tần Lộ nhướng mày, tiện tay kéo cô ra cửa, cười đầy hàm ý: “Vậy thì để cô đi gặp Omega của mình đi.”
Cô ta đẩy Từ Mịch Phỉ vào một căn phòng khác: “Nửa tiếng nữa chuyên gia trang điểm sẽ tới thay đồ cho hai người, đừng lề mề.”
Từ Mịch Phỉ vừa thay đổi địa điểm, lập tức cảm nhận được sự suy nhược của thân thể này, nói đúng hơn là hư nhược, kiểu cơ thể bị thói quen hưởng lạc làm mòn mỏi.
Ngay lúc cửa phòng khép lại, người đang nằm trên giường cũng đột ngột xoay người.
Từ Mịch Phỉ chết lặng.
Người mà cô vừa thấy trên màn hình quảng cáo, Tưởng Linh Ngọc, lúc này đang hiện diện ngay trước mắt cô.
“Tưởng Linh Ngọc?” Từ Mịch Phỉ thốt lên kinh hãi.
Hương xạ hương nồng nặc từ người cô trong khoảnh khắc vào phòng này đã tan biến hẳn, thay vào đó là một mùi hương cực nhạt nhưng vô cùng ngọt ngào len vào cánh mũi.
Mùi gì mà ngọt thế này…
Từ Mịch Phỉ không kìm được, bước về phía trước một bước.
Trên giường, vành mắt Tưởng Linh Ngọc đỏ hoe. Khi Từ Mịch Phỉ vừa động đậy, chiếc chăn mỏng trên vai cô ấy lập tức rơi xuống, để lộ sau gáy nơi có một vết cắn sâu rõ ràng.
Tưởng Linh Ngọc không màng che chắn thân thể, lập tức thò tay xuống dưới gối rút ra một mảnh vỡ bình hoa đã chuẩn bị từ trước: “Đồ khốn, đừng tới đây! Từ Mịch Phỉ, cô tránh xa tôi ra!”
Cũng lúc này, Từ Mịch Phỉ mới hoàn toàn nhìn rõ.
Trên người Tưởng Linh Ngọc lúc này chỉ mặc một chiếc váy hai dây mỏng manh sát thân, chân cùng một tay còn lại bị trói chặt ở ba góc giường, tạo thành một tư thế vừa nhục nhã vừa gợi cảm đến mức cấm kỵ. Làn da cô ấy trắng đến chói mắt, mượt mà như sữa tươi thượng hạng.
Đồng thời, mùi hương ngọt ngào kia cũng theo cảm xúc kích động của Omega mà trở nên nồng đậm hơn. Từ Mịch Phỉ không kìm được hít sâu một hơi.
Là mùi cam Phật thủ, pheromone của Tưởng Linh Ngọc. Hơn nữa cô ấy lúc này rõ ràng đang vô cùng cần được an ủi.
Kỳ phát tình!
Ba chữ đó bỗng dưng hiện lên trong đầu Từ Mịch Phỉ.
Rõ ràng cảm thấy rất thơm, nhưng cô lại không hề có cảm giác xung động mãnh liệt nào như trong sách miêu tả.
Rầm một tiếng sét đánh ngang đầu, Từ Mịch Phỉ chợt tỉnh ngộ.
Mình chẳng phải chính là người beta bị cả nhà ghét bỏ, lại còn giả làm Alpha kia sao?