Trước Khi Động Phòng Có Cần Trăn Trối Gì Không

Chương 5: Mong Thanh Y Huynh Chỉ Giáo (1)

“Ỷ Hàn công tử đã lâu chưa đến Thái Thương Bàn, chủ nhân vẫn luôn nhớ mong.”

Tiểu tư chắp tay hành lễ, rồi mời gọi: “Công tử, xin mời theo ta.”

Tiếng nói của tiểu tư khiến hai người kia giật mình, vội hoàn hồn trở lại.

Ỷ Hàn khẽ gật đầu với Khanh Như Thị, ra hiệu rằng mình sẽ đi trước. Khanh Như Thị cũng gật đầu đáp lễ, sau đó lặng lẽ tiễn mắt nhìn bóng hắn quay người rời đi.

Bên trong Thái Thương Bàn có quy định “Mặc khách vô thanh”, nên khi Ỷ Hàn cùng tiểu tư đi đến một chỗ, chỉ có tiểu tư là luyên thuyên một mình.

“Chủ nhân nói, quyển sách lần trước công tử gửi đến, người đã cố gắng hết sức để phục chế. Tiếc rằng văn tài có hạn, một vài câu chữ vẫn cần công tử tự mình suy ngẫm.” Tiểu tư vừa đi cùng Ỷ Hàn, vừa thở dài nói: “Chủ nhân còn dặn, nếu công tử có nhu cầu, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm người để cùng thảo luận.”

Ỷ Hàn nghe đến đây mới có chút phản ứng, khẽ “ừ” một tiếng.

Tiếng họ ngày một xa dần, Khanh Như Thị đứng yên tại chỗ không tiến bước. Văn khôi Ỷ Hàn, trong Thái Thương Bàn cũng có thể sánh ngang mặc khách của Sùng Văn. Nàng thầm nhẩm lại câu nói ấy trong lòng, rồi ánh mắt lại rơi vào bức họa.

Triều Thịnh còn lưu giữ không ít bức họa về Tần Khanh, phần lớn đều là bút tích của Nguyệt Nhất Minh.

Không sai, chính là của Nguyệt Nhất Minh. Sau khi biết chuyện, Khanh Như Thị với tâm lý cực đoan “ta muốn xem thử cái đồ khốn Nguyệt Nhất Minh kia rốt cuộc bôi nhọ ta đến mức nào”, đã gắng gượng bò dậy từ giường bệnh, nhất quyết xem từng bức một.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong tranh của Nguyệt Nhất Minh, nàng đều hiện lên với dáng vẻ oán phụ chán chường, thậm chí bên cạnh còn có lời chú khốn nạn như: “Nếu có kiếp sau, nguyện làm tri kỷ” – không biết xấu hổ chút nào!

Khanh Như Thị suýt nữa cười đến mức không thở nổi, thôi đủ rồi, tha cho nàng đi, tẩy não nàng suốt mười năm vẫn chưa thỏa mãn, còn mơ tưởng kiếp sau tiếp tục đồng hóa.

Nàng chưa từng mong Nguyệt Nhất Minh hiểu tư tưởng của mình, vậy mà hắn cứ ép nàng phải học theo cái lối của nhà họ Nguyệt. Mặt dày đúng là dày đến vô biên, dai như đỉa, không chịu buông tha.

Trước khi bị phế mười ngón tay, nàng rất thích viết chữ, đặc biệt là chép lại các bài văn, tác phẩm của Sùng Văn.

Mỗi lần bị Nguyệt Nhất Minh bắt gặp, hắn lại khoái trá nhếch môi, đứng bên chỉ trỏ với giọng điệu vừa lười nhác vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Nàng cứ mãi chép văn chương của Sùng Văn, nên mới tin mấy thứ ngụy lý trời tru đất diệt của ông ta. Hay là thử chép văn ta xem? Tư tưởng sâu sắc của đương triều tể tướng Nguyệt Nhất Minh, chẳng muốn tìm hiểu thử chút sao?”

Tần Khanh tay run lên, một giọt mực từ đầu bút rơi xuống, “…”

Hoặc cũng có khi hắn cúi người từ sau ghế, chống tay lên bàn, bao vây nàng trong vòng tay, cố tình hay vô ý đều khiến nàng không thể nhúc nhích, rồi mới chỉ vào hàng chữ trên giấy cười nói:

“Nàng xem, bài thơ chỗ này ông ta viết, âm luật chẳng chuẩn chút nào. Còn ta thì khác…”

“Ta chưa bao giờ làm thơ.”

Tần Khanh cạn lời, ngẩng đầu lên lại chỉ thấy cằm dưới của hắn, đợi đến khi hắn cúi xuống nhướng mày nhìn nàng, nàng mới lạnh nhạt chỉnh lại: “Đó là ông ấy cố tình sửa để mỉa mai mấy văn nhân bợ đỡ đó, không hiểu thì đừng nói bừa.”

Lại có lúc hắn gọi gia nhân mang thêm một chiếc ghế, ngồi cạnh nàng.

Dưới ánh mắt đầy khác lạ của nàng, hắn nghiêm chỉnh lấy giấy bút ra, ngồi thẳng thớm, bắt đầu chép lại văn mình viết, vừa chép vừa tự khen không ngớt: “Sinh muộn rồi, nếu ta ra đời sớm hơn Sùng Văn vài năm, thì bá chủ văn đàn đâu còn phần cho ông ta.”

Bàn tay bao lâu chưa cầm roi của Tần Khanh bắt đầu ngứa ngáy, “…”

Trong mắt Tần Khanh, Nguyệt Nhất Minh chính là một tên công tử bột không biết xấu hổ. Nàng chẳng hiểu nổi sao ngoài phố lại đồn hắn là người điềm tĩnh, nghiêm túc, xưa nay ít cười nói.

Ít cười nói mà có trái tim vô liêm sỉ như vậy, chẳng phải là dạng “thư sinh nho nhã mà đê tiện” sao?

Ánh mắt nàng dần tập trung lại, nhìn bức họa trước mặt, nét mực được vẽ tùy hứng kia lại lưu giữ thần thái những năm nàng còn trẻ tuổi, ngông cuồng.

Thực ra nàng là Tần Khanh – người rực rỡ như ánh dương buổi sớm, thanh khiết như trăng sáng giữa trời đêm, nàng không thể sống một cuộc đời không ánh sáng, vì thế Nguyệt Nhất Minh không thể giam cầm được nàng.

Đáng tiếc là Nguyệt Nhất Minh không hiểu, người nhà họ Nguyệt cũng không hiểu. Bọn họ quá trung thành, quá tôn sùng đấng cửu ngũ, đặt nặng thân phận, địa vị, sùng bái tư tưởng nam tôn nữ ti, những tư tưởng ấy đã bám rễ sâu trong dòng họ Nguyệt, truyền từ đời này sang đời khác, biến con cháu họ thành những kẻ cố chấp ngu muội.

Đến nay thì hay rồi, nhà họ Nguyệt nhờ diệt trừ nữ đế mà được phục hưng, họ có thể ngang nhiên mà ngu muội cố chấp, không chút xấu hổ.

Khanh Như Thị kiếp này không còn muốn bận tâm đến hưng suy của nhà họ Nguyệt, càng không muốn dây dưa bất cứ chuyện gì với họ. Nàng chỉ hứng thú với người tên Ỷ Hàn, kẻ có thể vẽ lại thần thái thời niên thiếu của nàng.

Bởi vì trong ký ức nàng, trước khi gả vào nhà họ Nguyệt, Tần Khanh cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, mãi đến khi Sùng Văn gặp biến cố, nàng vâng mệnh nhập phủ làm thϊếp, thế gian mới biết nàng có liên hệ với Sùng Văn, từ đó mới bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía nàng.

Thế nhưng từ lúc vâng chỉ làm thϊếp ấy, gương mặt nàng chưa từng nở nụ cười, chỉ khi đeo mặt nạ, xuất hiện nơi Thái Thương Bàn, mới còn lại chút ít sinh khí và chân thật.

Nàng tin rằng việc Ỷ Hàn có thể vẽ lại thần thái của nàng thuở niên thiếu tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên. Hắn hẳn rất hiểu Tần Khanh của những năm tháng ấy. Phải hiểu rõ đến mức nào những điều nàng từng nghĩ, từng thấy, từng trải qua, mới có thể hiểu được cái ngông nghênh của tuổi trẻ, mới biết nàng không hề u ám, tàn úa như trong nét bút của Nguyệt Nhất Minh.

Tri kỷ khó tìm, có được thật là vinh hạnh.

Sau khi ngồi xuống, Khanh Như Thị vẫn chìm đắm trong niềm vui, cho đến khi có một tiểu đồng của Thái Thương Bàn đến gọi nàng: “Xin hỏi khách nhân là lần đầu đến Thái Thương Bàn của chúng ta phải không ạ?”

Khanh Như Thị khẽ gật đầu.

Tiểu đồng liền đặt một mảnh thẻ trúc lên bàn nàng: “Mời khách nhân viết tên hiệu lên thẻ.”

Khanh Như Thị ngẫm nghĩ giây lát, ban đầu định viết là “Thanh Sơn”, nhưng nghĩ lại cảm thấy hai chữ ấy quá dễ khiến người khác liên tưởng đến “Như Thị”, nên đổi lại thành “Thanh Sam”.

Tiểu đồng cầm lấy thẻ trúc: “Thưa khách nhân, thẻ trúc sẽ được treo ngoài chiếu cói, từ giờ đến hết đêm nay nơi này thuộc về người. Tiểu nhân sẽ đứng bên hầu mực, chờ đợi bút tích của người.”