“Nếu không muốn chết thì đừng cử động.” Đôi mắt nặng nề của Tống Hà Sinh liếc Dương Mi một cái, rồi hắn quay lưng giấu người đi.
Dương Mi cảm thấy xương cổ tay của mình sắp bị đối phương bóp nát, nhưng lúc này cậu cũng biết cái nào nặng cái nào nhẹ, so với cổ tay, thì mạng sống vẫn quan trọng hơn cả.
Trước khi kịp nghĩ ngợi lung tung, cậu đã thấy một con gấu rừng đi qua rừng cây dưới ánh hoàng hôn, lảo đảo đi về phía “doanh trại” của họ.
Không biết có phải mùi thức ăn đã thu hút con gấu mù này không.
Dương Mi nuốt nước bọt, hai chân mềm nhũn, lần đầu tiên cậu quan sát một con gấu ở khoảng cách gần đến vậy, thực sự cảm nhận được mạng sống đang bị đe dọa.
Những con gấu trên mạng thường không tấn công con người, không biết là thật hay giả.
Ngay giây tiếp theo, Dương Mi đã đối mắt với con gấu đen to lớn.
Cảm giác sởn tóc gáy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Dương Mi nhìn tấm lưng dày rộng của Tống Hà Sinh, vậy mà khiến cậu sinh ra vài phần ỷ lại.
Nhớ lại những gì Trương Liêu nhắn, cái tay còn lại của Dương Mi cũng nắm chặt lấy Tống Hà Sinh.
“Mở rộng hai tay, giơ cao lên.” Tống Hà Sinh lên giọng, con gấu dừng bước, quan sát họ.
Gấu rất hiếu kỳ, khi gặp gấu ngoài tự nhiên cũng không thể hành động bừa bãi, phải cố gắng giang rộng cơ thể để trông có vẻ cao lớn nhất có thể.
Đáng tiếc lần này không có tác dụng.
Bởi ngay lúc này, con gấu mù bỗng nhiên tăng tốc bước chân.
Đồng tử Dương Mi co lại, cậu theo phản xạ lùi lại một bước, trong khi Tống Hà Sinh giơ cái bình trong tay lên, phun ra một luồng khói trắng về phía con gấu.
Con gấu mù trong làn khói lùi lại vài bước, nhưng vẫn đang quan sát.
Dương Mi lùi lại bước nữa, không đứng vững, ngã ngồi xuống đất, kì lạ là trên mặt đất mềm mại và vẫn còn ấm.
Cậu mơ hồ cúi đầu, nhìn thứ bẩn thỉu trên tay, hình như có một mùi lại, hơi cúi đầu ngửi một chút…
Đây là phân của động vật.
Khi nhận ra điều này, sắc mặt Dương Mi lập tức thay đổi, cậu thế mà ngồi trên phân động vật!
“A a a a a a phân -- ọe!” Tiếng hét của Dương Mi là giọng nam trung chuyên nghiệp, chỉ có câu cuối cùng, âm thanh nôn mửa nghe như dây thanh quản bị vỡ.
Tất nhiên, đồng thời cũng làm cho con gấu mù và nhóm chim vô tội ở nơi xa hoảng sợ.
Con gấu mù gần như là chạy trối chết, có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Bầu không khí căng thẳng bị phá vỡ, Dương Mi cảm giác ánh mắt của ba người đều đổ dồn về mình, xấu hổ vô cùng.
Dương Mi cắn môi, nước mắt trào ra, liên tục nôn khan.
“Tiểu đạo diễn giọng khỏe thật, ngay cả gấu mù cũng bị dọa chạy mất… ọe!”
Chu Bưu tính an ủi cậu, vừa định đưa tay muốn kéo người dậy thì đã bị mùi phân xộc vào mũi đến muốn nôn.
Mặt Dương Mi lập tức trở nên khó coi.
“Các anh về trước đi.” Tống Hà Sinh đưa bình xịt phòng gấy trong tay cho Chu Bưu, ra hiệu cho anh xịt gần khu trại.
Nhất thời chỉ còn lại Tống Hà Sinh và Dương Mi, Tống Hà sinh lấy chai nước ngồi xổm xuống trước mặt Dương Mi, Dương Mi vẫn đang nôn, rất khoa trương.
“Nôn hai tiếng là được rồi, duỗi tay.”
Dương Mi khịt mũi, lúc này lại ngoan ngoãn, đưa hai tay ra.
Cậu nghĩ rằng sẽ thấy vẻ ghê tởm trên mặt Tống Hà Sinh, nhưng không có.
Tống Hà Sinh chỉ yên lặng giúp cậu rửa sạch đất và thứ bẩn thỉu trên tay.
Đôi bàn tay thô ráp, đầy chai sạn ấy thậm chí nắm lấy tay cậu, tỉ mỉ rửa sạch từng kẽ ngón tay.
“Đều tại anh cả, Tống Hà Sinh, tại sao lại để tôi đứng ở đây, tại sao từ khi gặp anh tôi lại xui xẻo đến vậy.” Dương Mi không còn ngượng ngùng như vừa rồi, lập tức bắt đầu trách móc Tống Hà Sinh.
Tống Hà Sinh ngẩng đầu nhìn cậu, trời đã tối, đôi mắt của hắn trở nên dày đặc như màn đêm.
Trong lòng cậu chấn động, cảm thấy khi Tống Hà Sinh không có biểu cảm gì trông rất đáng sợ: “Tôi sắp chết ngạt rồi, anh mau giúp tôi lau sạch…”
Khi nước mắt cậu chảy xuống, Tống Hà Sinh đưa tay lau đi.
Tống Hà Sinh không nói gì, thấy tay của Dương Mi đã sạch sẽ, liền xách nách cậu bế ra khỏi chỗ bẩn, một tay kéo quần cậu xuống.
Bị Tống Hà Sinh bế lên, hoàn toàn là tư thế bế trẻ con.
Cánh tay khỏe mạnh nâng đỡ chân Dương Mi, quần cậu mỏng manh, không biết lúc nãy ngồi xuống có dính đất và phân động vật lên người không.
“Anh lại cởϊ qυầи của tôi…” Dương Mi nhỏ giọng hừ hừ, cậu ôm chặt cổ Tống Hà Sinh, cẩn thận quan sát xung quanh, sợ những người khác nhìn thấy.
Chu Bưu và Trương Hổ đã trở về lều từ lâu, trong rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng làm lay động lá cây, gió hơi lạnh, cậu không nhịn được rùng mình một cái, Tống Hà Sinh nhìn thoáng qua qυầи ɭóŧ của Dương Mi, cũng cởi ra…
“Qυầи ɭóŧ cũng bị dính rồi sao?” Mặt Dương Mi có chút khó coi.
“... Có mùi.”