Sao Hắn Có Thể Thích Thầm Tôi Được?

Chương 8.2: Một chương rất có mùi

Dương Mi nhăn mặt, cổ họng lại bắt đầu khó chịu, muốn nôn.

Cậu chỉ chú ý đến mùi trên cơ thể mình, không để ý đến việc cơ thể mình hoàn toàn dán trên bụng của Tống Hà Sinh, thậm chí còn cọ xát không ngừng.

Tống Hà Sinh cảm nhận được khác thường, cơ thể cứng còng trong giây lát, rất nhanh đã giữ chặt lưng của Dương Mi.

“Cậu đừng cựa quậy.” Giọng của Tống Hà Sinh hơi khàn, trong bóng đêm trở nên đôi chút khác lạ.

Dương Mi ừ ừ, ngoan ngoãn được ba giây, lại hỏi: “Bây giờ phải làm sao, tôi cũng không thể trần trụi đi ngủ được, mà lại còn hôi như vậy, tôi làm sao ngủ được.”

Tống Hà Sinh chuyển sang ôm Dương Mi bằng một tay, ngồi xổm trước lều của họ, thình lình mất trọng lực khiến Dương Mi ôm Tống Hà Sinh chặt hơn.

Hình như cậu nghe thấy tiếng nước, quay đầu lại, Tống Hà Sinh dùng một túi nhựa cuốn lại, làm thành hình cái chậu, bên trong là nước trong vắt.

Nước là do Tống Hà Sinh đi lấy bên bờ suối khi đi lên núi, không ngờ lại dùng hết vào việc này.

“Rửa sạch sẽ rồi ngủ, quần thì mặc của tôi.” Tống Hà Sinh nói rồi định đặt người xuống đất.

Dương Mi tưởng rằng Tống Hà Sinh muốn ném mình xuống, ở nơi núi rừng hoang vu này, nếu bị gấu bắt đi thì phải làm sao.

Vì thế cậu càng ôm chặt hơn, ra lệnh cho Tống Hà Sinh, nhưng giọng điệu lại mềm lại: “Quần anh cũng cởi cho tôi rồi, anh mau giúp tôi rửa, tôi lại không thấy chỗ nào bẩn.”

Đôi mắt xanh ấy nhìn về phía hắn trong đêm tối, Tống Hà Sinh lí giải được sự ỷ lại và nỗi sợ hãi với hoàn cảnh xung quanh trong mắt Dương Mi.

Không biết có phải vì quá lâu chưa được ai ỷ lại như vậy hay không, trong lòng Tống Hà Sinh nảy sinh một chút cảm xúc kỳ lạ, rất xa lạ với hắn.

Đối mặt với Dương Mi ngang ngược kiêu ngạo, Tống Hà Sinh tích chữ như vàng: “Được.”

Dương Mi bị Tống Hà Sinh ôm đối mặt, cậu như một con koala dính chặt trên người đối phương, dòng nước hơi lạnh chảy qua làn da ở vùng eo xuống dưới, ban đầu có chút lạnh, nhưng dần dần cũng quen.

Trong ánh sáng mờ ảo, thị giác bị hạn chế khiến các giác quan khác trở nên rõ ràng hơn, đặc biệt là xúc giác…

Lòng bàn tay của Tống Hà Sinh nóng hơn nhiệt độ cơ thể cậu rất nhiều, nóng bỏng áp vào, động tác chẳng hề dịu dàng, luôn làm đau cậu.

Dương Mi hừ hừ vài tiếng, không biết tại sao lại ngại kêu đau. Cậu đỏ ửng tai, im lặng để hắn rửa.

Ai ngờ bàn tay lại lướt qua chỗ ngoài ý muốn, Dương Mi chấn động, khẽ hừ một tiếng, không tự tin hỏi: “Chỗ này không bẩn đấy chứ?”

“Rửa luôn một lượt, đỡ có mùi.” Tống Hà Sinh bình tĩnh trả lời, sau đó tay càng thêm tùy ý.

Dương Mi thoạt nhìn rất gầy, trên người toàn xương, không ngờ chỗ này lại rất đầy đặn, mềm mại, sờ vào rất thích.

Tống Hà Sinh cảm giác mình hơi mạnh tay một chút là có thể để lại vết bầm trên người Dương Mi, đến lúc đó Dương Mi lại la lối khóc lóc với hắn.

Vì vậy, động tác trên tay hắn nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng người trong lòng ngực vẫn ôm chặt hắn, rầm rì không hài lòng.

Tống Hà Sinh nghiến răng, cố nhịn xúc động muốn đánh cậu hai bàn tay, tốt tính tiếp tục rửa.

Dương Mi nghi ngờ Tống Hà Sinh cố tình, cậu không chịu được loại trêu chọc như có như không này, duỗi tay che lại, không cho Tống Hà Sinh chạm vào, Tống Hà Sinh lại nắm hai tay không yên của cậu kìm sau eo.

Sau đó, khi Dương Mi nói chuyện, hơi thở cũng trở nên không đều, ánh mắt ướŧ áŧ chưa tan, dựa vào vai Tống Hà Sinh, trừng mắt nhìn đối phương.

“Đủ, đủ rồi… Tống Hà Sinh, anh cố ý phải không!”

Tống Hà Sinh quay lại nhìn cậu, dùng khăn lông đã chuẩn bị sẵn lau khô cho cậu, trong mắt không có chút nào chế nhạo hay trả thù: “Ban ngày không phải là muốn tôi chịu trách nhiệm sao?”

Dương Mi ngạc nhiên, lúc này mới nhớ ra những lời sáng nay mình nói với Tống Hà Sinh khi ở nhà, nhưng cậu đâu có ý này.

Cậu càng không ngờ tên đầu gỗ Tống Hà Sinh này thật đúng là đang bồi thường cho mình về chuyện tối hôm đó.

Quả thật rất tận tâm tận tụy, Dương Mi cắn răng nghĩ thầm.

“Không cần tỉ mỉ như vậy chứ, đều bị anh xoa đỏ hết lên rồi…” Dương Mi càng nói càng nhỏ.

Tống Hà Sinh không trả lời, một lúc sau, ngửi không thấy mùi gì nữa, mới nói: “Xong rồi, tự mình lau khô rồi đi ngủ đi.”

Mặc dù đang là mùa hè, nhưng rửa bằng nước lạnh xong, Dương Mi vẫn run lập cập, cầm lấy khăn lông từ tay Tống Hà Sinh, chạy vào trong lều lau khô người.

Tống Hà Sinh đứng dậy đổ nước đi, rồi từ ba lô lấy cho cậu một chiếc quần mới, là của hắn.

Chiếc quần rõ ràng lớn hơn nhiều, nhưng lúc này, Dương Mi cũng biết không đơn giản là bắt bẻ mà có thể giải quyết được.

Cậu ngồi trên túi ngủ mặc quần, Tống Hà Sinh đang ngồi xổm trước lều đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.