Sao Hắn Có Thể Thích Thầm Tôi Được?

Chương 7: Lừa hắn yêu đương

Trương Liêu giường 1 phòng 307: [Ai quay?]

Tiểu Dương Mai không có việc gì liền ăn: [Tôi. Kính râm.emoji]

Trương Liêu giường 1 phòng 307: [Wow, ra ngoài giải sầu thật đúng là khiến cậu học được nhiều thứ. Quay đẹp như vậy, tôi cứ tưởng là đạo diễn lớn nào cơ đấy.]

Tiểu Dương Mai không có việc gì liền ăn: [Quá lời rồi.]

Trương Liêu giường 1 phòng 307: [Nói thật. Người trong cảnh cuối trông quen quen, cậu tìm đâu ra diễn viên chuyên nghiệp đấy?]

Người trong phân cảnh cuối cùng là Tống Hà Sinh, cậu cũng nhận ra khi ống kính của mình quét đến Tống Hà Sinh, cảm hứng quay chụp liền cuồn cuộn không ngừng, như là một loại ma pháp kỳ điệu nào đó.

Tiểu Dương Mai không có việc gì liền ăn: [Cậu quên rồi à, hắn chính là người tôi tìm trong rạp hát lúc trước.]

Trương Liêu: [Xem ra Muse này danh xứng với thực, hắn đồng ý để cậu quay rồi?]

Tiểu Dương Mai không có việc gì liền ăn: [Không, hắn ghét tôi. Mèo con khóc thút thít.gif]

Trương Liêu giường 1 phòng 307: [Lần trước không phải cậu đã hẹn được hắn đi rồi sao, lừa hắn yêu đương đi, để hắn nghe lời, phối hợp quay chụp với cậu, đợi về Bắc Kinh rồi chia tay.]

Mấy người Trương Liêu không phải là học sinh ngoan, đều bị trong nhà chiều sinh hư, luôn tìm cách để lấy được những điều mình muốn, không từ thủ đoạn.

Dương Mi nhìn tin nhắn Trương Liêu gửi đến, rơi vào trầm tư.

Cậu trốn khỏi nhà, về quê để quay phim tài liệu, chịu đựng nhiều khổ cực như vậy. Khi trở về cũng muốn mang theo một thứ gì đó đáng giá.

Hơn nữa, Trương Liêu nói cũng không phải không có lý, dù sao thì người như Tống Hà Sinh, vừa hung dữ vừa quái gở, cậu yêu đương với hắn, dù cho là giả, cũng là phúc khí của Tống Hà Sinh.

….

Trên núi không thể nhóm lửa nấu cơm, chỉ có mì gói.

Dương Mi đói bụng, ăn gì cũng thấy ngon.

Họ ngồi thành vòng tròn, Chu Bưu hướng ngoại hơn một chút, nói cũng nhiều.

Trương Hổ là người hay cười, Dương Mi ngồi giữa họ không hề cảm thấy ngượng ngùng, chỉ cần bỏ qua vẻ mặt vô cảm của Tống Hà Sinh là được.

“Tiểu đạo diễn, buổi tối nhớ kéo khóa lều cho kỹ, nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài, trên núi có rắn có sói.” Trương Hổ nhắc nhở.

Dương Mi lập tức cảm thấy mì gói trong miệng không còn ngon nữa, cắn đứt hỏi: “Thật sao? Chú từng thấy chưa?”

“Tất nhiên rồi, không phải cậu nói khi còn nhỏ cậu cũng sống ở chân núi này à? Cạp nong chạy đến nhà dân cũng không phải không có, kịch độc.”

Chu Bưu nói nửa thật nửa giả, lại ngẩng cằm lên, chỉ về phía Tống Hà Sinh.

“Nhà Hà Sinh đã có một con bò vào, còn là vào ban đêm, từ trên giường Hà Sinh trượt qua.”

Dương Mi nhíu mày lại, càng nghe càng sợ, tay chân nổi một tầng da gà.

Cậu muốn hỏi Tống Hà Sinh bây giờ còn có tình trạng này không, nhưng vừa định mơt miệng thì chợt nhớ ra hai người vừa cãi nhau, lời đến bên miệng lại nuốt vào.

Đơn giản giải quyết bữa tối, đến giờ đi ngủ, Dương Mi đứng dậy đối vừa lúc đối diện với Tống Hà Sinh, cậu hừ lạnh một tiếng rồi quay đi.

Lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một hộp việt quất nhỏ, trái rất lớn, vừa được rửa sạch, trên đó còn đọng lại hơi nước.

“Cho tôi à?” Dương Mi ngẩn người một chút, rồi nhận lấy.

“Ừ.” Tống Hà Sinh không nhiều lời, quay người đi dọn rác.

Dương Mi nhìn hộp việt quất, cầm một quả cho vào miệng, việt quất vừa chín tới, rất thơm ngọt.

Vốn dĩ định không nói chuyện với Tống Hà Sinh cho đến khi xuống núi, bấy giờ Dương Mi mới nhận ra mình đã lời.

Tống Hà Sinh gom rác của mấy người để vào trong lều của mình, Chu Bưu và Trương Hổ cũng đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị vào lều nghỉ ngơi.

Dương Mi dùng khăn ướt mà Tống Hà Sinh đưa cho lau mặt, vừa đánh răng xong, chuẩn bị chui vào lều của mình, thì bỗng nghe thấy một tiếng gầm rú từ đằng xa.

Âm thanh giống như của một con thú, vọng ra từ sâu trong rừng, lá cây nơi xa bỗng nhiên xào xạc, một bóng đen chợt lướt qua trong khu rừng đối diện, bầu không khí vui vẻ vừa rồi bỗng chốc lạnh như băng.

Sau khi nghe thấy tiếng động, biểu cảm trên mặt Tống Hà Sinh lập tức trở nên nghiêm túc, hắn lấy ra một cái bình từ ba lô, rồi nhanh chóng bước về phía Dương Mi.

“Dương Mi, lại đây.” Tống Hà Sinh trầm giọng ra lệnh, ánh mắt dán chặt vào Dương Mi.

Hắn cao lớn, chân dài, bước đi dứt khoát như có gió dưới chân. Những đường nét cơ bắp lồ lộ, tỏa ra vẻ hoang dã.

Dương Mi nhìn ngây ra, tim cũng đập loạn nhịp.

Tiếc nuối vì không thể chụp lại khoảnh khắc này, cho đến khi bị nắm cổ tay, cậu ngửi thấy mùi hạt thông trên người Tống Hà Sinh.

“Hà Sinh, tiểu đạo diễn, mau!” Chu Bưu khẽ gọi.

Trước khi thứ đó xuất hiện, Tống Hà Sinh đã kéo Dương Mi đang choáng váng đến đoàn tụ với hai người kia.

Cả ba người đều cao hơn Dương Mi, Tống Hà Sinh giấu Dương Mi giữa ba người, tay nắm chặt lấy cổ tay của cậu.