Sao Hắn Có Thể Thích Thầm Tôi Được?

Chương 6.3: Anh dắt tôi đi

Ánh mắt Dương Mi hướng xuống, dừng ở cánh tay phải của Tống Hà Sinh, tay áo xắn lên vì trời nóng, nhưng bên trong vẫn đeo loại ống tay chống nắng mà các tài xế taxi thường hay sử dụng.

Khi đến tham ban một chương trình thực tế cha dượng tham gia, cậu để ý những người có hình xăm cũng sẽ đeo loại này.

Nhưng hôm nay Dương Mi không có sức để suy nghĩ dưới ống tay chống nắng đó là dạng hình xăm gì, giờ đây cậu đã mệt mỏi đến mức kiệt sức.

Tống Hà Sinh đi trước Dương Mi, nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của cậu, vừa định quay lại, thì ngay giây tiêp theo, tay hắn đã bị một thứ gì mềm mại bao bọc.

Hắn dừng bước, cúi đầu nhìn những ngón tay trắng trẻo thon dài của Dương Mi đang nắm lấy lòng bàn tay hắn.

Trên cổ tay đeo hai chiếc vòng chống muỗi hình con bướm nhỏ mà hắn mua, màu vàng xanh, khiến làn da của Dương Mi càng thêm trắng.

Quay lại nhìn, trán Dương Mi đã ướt đẫm mồ hôi, giữa tháng bảy trời nắng nóng, cậu mặc áo dài quần dài, mặc dù là kiểu thể thao mỏng manh, nhưng hình như vẫn bị say nắng.

Quá yếu, thiếu vận động.

“Anh đi nhanh quá, tôi không theo kịp, anh nắm tay tôi tôi đi…” Dương Mi biện minh cho hành động của mình.

Đôi mắt ngây thơ tràn đầy uất ức, như thể trời sinh đã mang theo móc câu, khuôn mặt lai tây tuấn tú còn mang theo chút ỷ lại.

Nhưng Dương Mi không biết ánh mắt này của cậu có bao nhiêu mê hoặc.

Ánh mắt Tống Hà Sinh hơi tối lại, trước khi Dương Mi kịp lải nhải phàn nàn, hắn đã nắm chặt tay đối phương.

Nếu nắm tay có thể khiến Dương Mi yên tĩnh chút, vậy thì nắm.

Cuối cùng cũng đến nơi thường dựng trại, Chu Bưu và Trương Hổ trải lều đã chuẩn bị ra.

Nhưng trước tiên phải rải ngải cứu quanh hai mươi mét quanh lều để phòng chống rắn rết.

Tống Hà Sinh lẽ ra cũng nên đi trải lều, nhưng Dương Mi cứ luôn lầm bầm tay bẩn không thoải mái, thế nên Tống Hà Sinh đành lấy khăn ướt sáng nay cố ý mua ở siêu thị ra cho cậu.

“Anh còn mang khăn ướt à, thật tốt quá, cảm ơn anh!”

Dương Mi còn tưởng tối nay sẽ không rửa được tay, vui vẻ muốn nhận khăn ướt từ tay Tống Hà Sinh. Nhưng đối phương lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng lau từng ngón.

Động tác ôn nhu, thái độ bá đạo, Tống Hà Sinh không do dự nói: “Để tôi.”

Dương Mi ồ một tiếng, cũng không tránh né, tùy ý để Tống Hà Sinh lau tay cho mình, chỉ huy đối phương: “Chỗ này, còn chỗ này cũng bẩn.”

Tống Hà Sinh không hề tức giận, cúi đầu lặng lẽ lau sạch những chỗ mà Dương Mi nói bẩn.

Lau xong rồi, khăn ướt cũng không bẩn đến nỗi nào, hắn không chê, tùy ý lau qua tay mình hai cái, rồi đi dựng lều.

Chu Bưu dựng xong lều thì đi giải quyết một chút việc gấp, ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Hà Sinh, Hổ ca, ở đây có việt quất dại!”

Dương Mi đang cầm máy ảnh quay video, nghe thấy tiếng gọi liền chạy theo Tống Hà Sinh đến đó, nhìn thấy cây đầy rẫy những quả việt quất chín mọng, mấy người bắt đầu hái.

Vào mùa này, việt quất dại có thể bán được giá khá tốt.

“Bưu ca của chú cũng đâu phải kẻ vô dụng.” Chu Bưu nhướng mày, cười ngờ nghệch.

Sau đó, Dương Mi thấy trong mắt Tống Hà Sinh dường như có chút ánh sáng, nghe Chu Bưu đùa, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút: “Ừ.”

Dương Mi hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biểu cảm khác ngoài vẻ không kiên nhẫn và lạnh nhạt trên mặt Tống Hà Sinh.

Tất nhiên, đêm say rượu không tính.

Dương Mi thấy mọi người đều vui vẻ hái việt quất, cậu cũng cười, muốn tham gia.

Nhưng bị Tống Hà Sinh nắm chặt cổ tay, hắn nhíu mày nói: “Không cần cậu hái, lo việc của mình đi.”

Dương Mi ngẩn người, nụ cười trên môi hơi cứng lại.

“Tôi không thèm giúp anh đâu.” Dương Mi hất tay Tống Hà Sinh ra, quay lưng bỏ đi.

Dường như không ngờ Tống Hà Sinh lại ghét cậu đến vậy, Dương Mi thấy hắn nói thẳng ra, tức khắc có chút thất vongk.

Dương Mi ngồi xổm bên lều chỉnh sửa video, dáng vẻ ấy không nói cũng biết có bao nhiêu đáng thương.

Chu Bưu mềm lòng, nhìn về phía Tống Hà Sinh: “Hà Sinh, đứa nhỏ thích hái thì để cậu ấy hái, không ảnh hưởng gì cả.”

Không đợi Tống Hà Sinh đáp lại, Trương Hổ bên cạnh đã lên tiếng: “Trên cây việt quất có nhiều kiến, Hà Sinh sợ tiểu đạo diễn bị kiến cắn, có phải không Hà Sinh?”

Tống Hà Sinh vẫn chăm chú hái việt quất, không hé răng, như thể không nghe thấy gì. Hai người bên cạnh nhìn nhau, có chút ngượng ngùng.

Khi ba người Tống Hà Sinh đang hái việt quất, Dương Mi đã chuyển video vừa quay được từ máy ảnh sang điện thoại.

Dùng phần mềm cắt ghép chỉnh sửa một chút, rồi dùng bài làm nhạc đệm, hòa quyện hoàn hảo với khung cảnh.

Mấy năm đại học, hắn đã quay phim kịch, quay phim ngắn, nhưng nếu nói hài lòng thì ít ỏi không có mấy.

Chỉ là một video ngắn khoảng năm sáu phút, bên trong có một ít đối thoại của cậu và Chu Bưu, kết thúc là bóng lưng của Tống Hà Sinh.

Cậu suy nghĩ một chút, rồi gửi video cho Trương Liêu.