Sao Hắn Có Thể Thích Thầm Tôi Được?

Chương 6.2: Anh dắt tôi đi

Mắt Dương Mi sáng lên, cậu vội vàng lấy máy ảnh ra, nhưng sóc con nhanh nhẹn hơn cậu nhiều, chưa kịp bấm nút quay thì nó đã biến mất giữa những chiếc lá.

“Không sao, loại sóc này trên núi nhiều lắm, lúc nào thấy tôi sẽ nói cho cậu.” Chu Bưu vỗ vai Dương Mi.

Lực tay đối phương mạnh, cũng không để ý thu lực, Dương Mi chịu đựng đau, miễn cưỡng cười. Ngước mắt vừa lúc nhìn thấy Tống Hà Sinh đang nhìn cậu.

Tống Hà Sinh liếc cậu một cái, rồi nhìn sang Chu Bưu, gọi một tiếng: “Bưu ca, anh đến đây.”

Chu Bưu nghe vậy, tưởng Tống Hà Sinh phát hiện ra thứ gì hay ho, liền cười ha hả đi theo.

Dương Mi xoa xoa bả vai bị đánh đau, dần dần đi cuối đội.

Lần đầu nhìn thấy nấm linh chi mọc bên đường, Dương Mi há hốc miệng, sau đó liên tục gặp được, cậu cũng không thấy lạ nữa.

Cậu không giúp được gì, chủ cớ thể tự mình tìm chút niềm vui.

Ánh mắt chợt lóe, thấy một cây không xa có quả xanh, lại thấy Tống Hà Sinh đang leo lên cây để hái linh chi.

Không nói một lời, cậu tự mình đi qua, hái một quả.

Cho vào miệng nếm thử, cả hàm dưới đều tê rần.

“Phi phi phi! Chua quá.” Dương Mi vội vàng nhổ quả trong miệng ra, rồi hái thêm vài quả, định mang về cho Tống Hà Sinh ăn.

Khi quay lại, Dương Mi thấy Tống Hà Sinh vừa đặt ba lô xuống, đang cho linh chi vào bên trong.

“Tống Hòa Sinh, quả này ngọt lắm, tôi hái cho anh vài quả này, anh mau cảm ơn tôi.” Dương Mi ý xấu đưa cho Tống Hà Sinh.

Tống Hà Sinh đã mệt đến nỗi mồ hôi nhễ nhại. Hắn hơi xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay màu nâu mật, mạch máu bên trên như nhánh cây, uốn lượn đến mu bàn tay, tràn đầy sức mạnh.

Tống Hà Sinh lấy khăn lau mồ hôi, ngước đôi mắt bạc tình nhìn lướt qua cái cây không xa sau lưng Dương Mi, rồi nhìn biểu cảm “nhanh ăn đi, siêu khó ăn” của Dương Mi, bình tĩnh nhận lấy quả từ tay cậu.

“Đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn đi theo tôi.” Tống Hà Sinh lau qua trái xanh một chút, bỏ vào miệng, mặt không đổi sắc tiếp tục nhặt linh chi.

“Ăn gì đấy? Tiểu đạo diễn, không có phần của chúng tôi à?” Chu Bưu đi tới.

Tống Hà Sinh đưa toàn bộ số quả còn lại trong tay cho Chu Bưu, y cho vào miệng, ngay lập tức nhặn mặt: “Chua quá, quả kiwi mềm này vẫn chưa chín đâu.”

Bây giờ đến lượt Dương Mi hoang mang, quả của Tống Hà Sinh chẳng lẽ không chua?

“Tống Hà Sinh, quả kiwi mềm của anh là ngọt hay chua?” Dương Mi đi theo Tống Hà Sinh, mở miệng hỏi.

Tống Hà Sinh không nhìn Dương Mi, chỉ đưa tay ra trước mặt cậu. Cậu theo phản xạ đưa tay ra, lòng bàn tay hơi trĩu xuống, hai quả màu xanh đã nằm gọn trong tay.

“Chua ngọt.” Tống Hà Sinh trả lời có lệ.

“...” Dương Mi bĩu môi.

Cậu nhìn vào lòng bàn tay mình, nghĩ đến biểu cảm không đổi của Tống Hà Sinh khi nãy, có lẽ là ngọt thật.

Cậu bỏ vào miệng, thử cắn một chút, mềm mềm, không chua.

Mạnh dạn cho cả vào miệng, loại trái này cùng một loại với kiwi, hơi chút chua nhẹ, nhưng chủ yếu vẫn là ngọt thanh.

Đúng là rất ngọt.

“Này, làm sao anh biết được quả kiwi mềm này ngọt hay chua?” Dương Mi tò mò tiến lại hỏi.

“Kiwi mềm, chọn quả mềm thì ngọt.” Tống Hà Sinh không biểu lộ cảm xúc gì, trông có vẻ không thích nói chuyện.

“Sao có thể, những quả tôi đưa cho anh đều là quả cứng mà.”

Dương Mi nhíu mày, chăm chú nhìn quả kiwi mềm còn lại trong lòng bàn tay, sau một lúc mới nhận ra mình đã lỡ lời.

Ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài của Tống Hà Sinh đang nhìn cậu chăm chú, Dương mi vừa chạm phải mắt hắn đã thấy chột dạ.

Đôi con ngươi xanh như lưu ly chuyển sang chỗ khác, cầm quả kiwi mềm còn lại lên ăn.

“Tôi sẽ đi hái thêm vài quả.” Dương Mi ăn xong, quay đầu định đi đến cái cây vừa rồi.

“Không phải từ cây đó.” Tống Hà Sinh chỉ có thể nói cho cậu biết sự thật.

Dương Mi lúc này mới thu chân lại, có chút tiếc nuối nhìn quanh, muốn đuổi theo hỏi Tống Hà Sinh, nhưng lại lo lắng mình nói nhiều khiến hắn chán ghét.

Cho đến khi Tống Hà Sinh đưa hết số kiwi mềm trong túi đưa cho Dương Mi.

Dương Mi vui mừng, đôi mắt nheo lại, nhín Tống Hà Sinh với vẻ ngạc nhiên.

Sau đó, thật cẩn thận cho một nắm quả kiwi chua chua ngọt ngọt vào túi áo mình, để tiện lấy ra ăn từng quả một.

Tống Hà Sinh nhìn cậu một lúc, rồi quay người đi, không biết vì mệt mỏi hay gì khác, bước chân hắn chậm lại nhiều.

Đường lên núi ngày càng trở nên gồ ghề, gần như không có nơi nào để nghỉ chân.

Hôm nay họ phải đến nơi dựng lều trước khi mặt trời lặn, linh chi hái được không ít, nhưng họ vẫn muốn lên núi xem có nhân sâm hay thứ gì tương tự không.

Lòng bàn chân Dương Mi bắt đầu đau nhức, đôi giày cố ý mua để leo núi trước đi đến đây cũng không có tác dụng.

Lúc này thở hổn hển theo sau Tống Hà Sinh, nhìn tấm lưng rộng lớn của hắn, cũng đổ mồ hôi, nhưng thoạt nhìn thoải mái hơn cậu nhiều.