Sao Hắn Có Thể Thích Thầm Tôi Được?

Chương 6.1: Anh dắt tôi đi

Nhà của Tống Hà Sinh nằm gần lối vào núi nhất, sau khi hai người gặp Chu Bưu và Trương Hổ, Tống Hà Sinh chỉ bâng quơ giới thiệu một chút.

Chu Bưu rất tò mò, tiến lại hỏi Dương Mi sao lại ở nhà Tống Hà Sinh.

Dương Mi cũng không tỏ tính cách của cậu chủ nhỏ, trò chuyện vài câu với Chu Bưu và Trương Hổ, thẳng thắn nói mình đến đây để quay đồ án tốt nghiệp, Chu Bưu liền dùng mặt kính đồng hồ làm gương, bắt đầu chỉnh sửa đầu tóc của mình.

Tiểu Hưng An Lĩnh là quê hương của cây thông đỏ, những cây thông trải dài khắp núi, nếu may mắn có thể nhìn thấy sóc con.

Những người sống dưới chân núi chủ yếu kiếm sống bằng cách thu hoạch quả thông và bóc hạt thông, trên đường nếu gặp linh chi cũng sẽ hái mang ra chợ bán.

Cả đời sống dựa vào núi.

Tống Hà Sinh đi một mình phía trước, còn Dương Mi đi theo trò chuyện với Chu Bưu ở phía sau.

“Cây thông này cao như vậy, các anh làm thế nào để hái được những hạt thông từ trên cao xuống?” Dương Mi nhìn cây thông cao chót vót không thấy ngọn ở gần đó, hỏi.

“Cậu có thấy những cành to trên thân cây không? Thường thì Hà Sinh và Hổ Ca sẽ leo lên đó, còn tôi đứng dưới đón.” Chu Bưu cười hì hì.

“Trước đây tôi cũng có thể leo lên, nhưng sau lần ngã gãy chân, họ không cho tôi leo nữa.”

Tống Hà Sinh đi phía trước, vừa tìm nấm linh chi vừa kiểm tra độ chín của quả thông trên cây.

Trong lúc mấy người phía sau còn đang trò chuyện, hắn đã vứt ba lô xuống, tay không leo lên một cây thông cao vυ't, động tác thành thạo, đột ngột nhảy lên chỗ cành cây đầu tiên, một tay nắm chặt thân cây, tay còn lại với tới quả thông để xem nó chín đến đâu.

Màu xanh của chóp thông bắt đầu chuyển sang nâu chín, Tống Hà Sinh treo lơ lửng nửa thân mình trên không cách mặt đất mười mấy mét.

Hắn dùng sức, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, gân xanh uốn lượn như rễ cây, tràn đầy sức sống và hoang dã.

“Hà Sinh, trước khi chú lên nói với chúng tôi một tiếng!” Ở phía sau, Chu Bưu là người đầu tiên phát hiện, vội vàng chạy đến dưới gốc cây, lo lắng nhìn Tống Hà Sinh đang leo lên những cành cây.

Dương Mi bị hắn hấp dẫn, cậu ngẩng đầu nhìn lên, mở to mắt kinh ngạc.

Ngay lập tức, cậu vội vàng lấy máy ảnh trong túi ra, ghi lại hình ảnh cây thông với đầy nhánh.

Khi Tống Hà Sinh lọt vào ống kính, cậu đã chụp cận cảnh.

“Chưa chín rồi.” Tống Hà Sinh leo xuống một nửa, khi cách mặt đất còn ba bốn mét thì dừng lại, nhẹ nhàng nhảy, đứng vững trên mặt đất, phủi bụi trong lòng bàn tay.

“Đương nhiên, ít nhất phải đến cuối tháng Tám mới chín được.” Chu Bưu thở dài, “Hà Sinh, lần sau lên cây nhớ nói với anh một tiếng, chú làm vậy quá nguy hiểm.”

Tống Hà Sinh đã quen với việc leo trèo cây từ lâu, cho dù có nói, thì khi hắn rơi xuống cũng không ai cứu được.

Nhưng tự nhiên hắn sẽ không phản bác lại sự quan tâm của Chu Bưu, nhẹ nhàng đáp lại một câu, rồi quay đầu nhìn Dương Mi đang cầm máy ảnh quay hắn, hắn tỏ vẻ phản cảm, lập tức quay đầu đi.

Dương Mi chỉ có thể nhấn nút dừng, đáng tiếc, không chụp được mặt chính diện.

“Đúng vậy, nếu có biện pháp bảo vệ thì tốt rồi.” Dương Mi cảm thán.

“Người trong nghề đều nói “Trên cây là chuỗi tiền, dưới gốc là vòng mộ” đấy thôi.” Trương Hổ bên cạnh lắc đầu, thở dài một câu.

Dương Mi nhìn những quả thông trên cây vẫn còn xanh, không giống như quả thông lớn mà sóc vẫn ôm trong chương trình thế giới động vật trên tivi.

“Thời điểm này hạt thông chín ít, ít nhất phải đến giữa tháng Tám mới chín đều được, bây giờ lên núi chủ yếu để tìm linh chi, việt quất dại gì đó, cũng có thể bán kiếm tiền.” Trương Hổ nhìn ra vẻ bối rối trong mắt Dương Mi nên đã lên tiếng.

Dương Mi gật đầu. Đường lên núi bắt đầu khó đi, cậu cũng cảm thấy hơi mệt, sau khi cất camera thì tập trung leo núi.

Không biết phải đi bao lâu, nhưng mới chỉ xuất phát chưa đầy nửa tiếng, nếu cậu hỏi thì có vẻ quá làm kiêu.

Hơn nữa, Tống Hà Sinh còn đi tuốt ở phía trước, cậu muốn tìm người để phàn nàn cũng không theo kịp bước chân của người ta.

Vừa lên núi đã bỏ cậu lại phía sau, thật đúng là thấy cậu phiền phức, một chút cũng không muốn dẫn cậu đi.

Dương Mi vừa leo núi vừa chửi thầm, nhưng dần dần lại bị cảnh sắc xung quanh hấp dẫn.

Đặc biệt là cảnh quan trên núi khác xa với thành thị.

Trong rừng tràn ngập mùi nhựa thông, chính là mùi trên người Tống Hà Sinh, dưới đất là một lớp rêu xanh dày, trong ánh nắng của buổi chiều tỏa ra hương thơm đặc biệt của thực vật.

Mỗi bước đi là một cảnh mới, vạn vật xung quanh đều đang sinh trưởng.

Dương Mi cảm thấy trái tim nặng nề của mình cũng bắt đầu nảy mầm.

Đi được vài bước, Chu Bưu phía trước phấn khích chạy lại: “Dương Mi, nhìn thấy không?”

Dương Mi ngơ ngác, nhìn theo thì thấy một con sóc chuột đang ngồi xổm trên cây.