Sao Hắn Có Thể Thích Thầm Tôi Được?

Chương 5.3: Cậu không nghe lời

Dương Mi quay lại nhìn Tống Hà Sinh, nhìn hắn hoàn toàn là vẻ thuận tay.

“Anh còn biết chải tóc cơ đấy.” Dương Mi nói.

Tống Hà Sinh khó có được ngạc nhiên nhìn Dương Mi: “Rất khó à?”

“Một tên đàn ông to lớn như anh biết chải tóc, anh không thấy kỳ lạ sao?”

Không biết nhớ đến cái gì, ánh mắt của Tống Hà Sinh lại dừng ở đuôi tóc của Dương Mi, rồi nhíu mày nhìn đi chỗ khác: “Trước đây có quen một người tóc dài.”

“Ai vậy? Bạn gái cũ của anh à?” Dương Mi hỏi.

Tống Hà Sinh không trả lời, hắn đúng là đã học cách chải tóc trên điện thoại, nhưng đó đã là chuyện hồi cao trung, cuối cùng cũng không có cơ hội thực hành.

Về đến nhà, Tống Hà Sinh bắt đầu cho đồ vào cái ba lô leo núi màu rằn ri của mình, trước đây hắn luôn đi một mình, lần này dẫn theo Dương Mi, đồ cũng phải chuẩn bị gấp đôi.

Bình xịt chống muỗi để trên giường, năm phút trước, Tống Hà Sinh đã bảo cậu tự xịt.

Đến khi gần xong, Tống Hà Sinh đi giày cao su, quần cũng là loại vải rằn ri, vải nhìn là biết bền, có vài chỗ bị rách, nhưng đã được tỉ mỉ khâu lại.

Dương Mi thấy những mũi khâu trên quần Tống Hà Sinh, nếu không phải trong phòng này chỉ có hai người họ, cậu đã nghi ngờ Tống Hà Sinh có vợ.

Dương Mi đang suy nghĩ lung tung thì Tống Hà Sinh tiến lại gần, nhìn cậu chăm chú, khiến Dương Mi không vui nói: “Nhìn cái gì mà nhìn…”

“Thay quần dài.”

“Thời tiết nóng như vậy, tôi còn không được lộ chân ra. Tống Hà Sinh, đừng tưởng rằng hai ta làm cái kia mà anh có thể quản tôi như vậy.”

Dương Mi mặc quần sooc, lộ ra hai chân, cơ bắp không nhiều nhưng đường cong rất đẹp. Lúc này cậu nhìn Tống Hà Sinh với vẻ không thể tin nổi.

“Hà Sinh, xong chưa, ta đi thôi!” Chu Bưu đứng ở cửa gọi người.

“Lên núi lên núi! Tôi đến đây!” Dương Mi nghe thấy tiếng gọi, mắt sáng lên, nhảy xuống khỏi giường.

Cậu cầm thiết bị quay chụp, hớn hở muốn chạy ra ngoài, Tống Hà Sinh đứng ở cửa, dùng một tay giữ chặt eo cậu kéo lại.

“Trên núi có côn trùng.” Tống Hà Sinh nghiêm túc nói, bình thường một ngày hắn có thể không nói một chữ, nhưng vì Dương Mi mà bất đắc dĩ nói liên tiếp, “Cậu thay quần dài vào.”

Dương Mi chưa từng lên núi, ngày bé vì sức khỏe không tốt cũng không thường ra ngoài chơi, cũng không hiểu tình hình trên núi, nhưng trong cái thời tiết nóng bức này mà bắt cậu mặc quần dài thì quả thật là đang hành cậu.

“Tôi đã xịt thuốc chống muỗi rồi mà?” Dương Mi không tình nguyện, cũng có chút lười biếng, không muốn thay.

Đáng tiếc, Tống Hà Sinh như tường đồng vách sắt chặn Dương Mi không cho cậu đi.

Thấy cậu ương bướng, Tống Hà Sinh không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp ôm cậu vào ngực, quần sooc nhỏ bị kéo xuống trong nháy mắt.

Dương Mi ngạc nhiên, không biết phải che chỗ nào, cổ và tai đều đỏ bừng.

“Ai cho anh ôm tôi, tôi không thay!”

Dương Mi kháng cự đẩy vai của Tống Hà Sinh, nhưng đối phương không nhúc nhích chút nào, cậu bị giam cầm trong vòng tay hắn, chỉ có thể dựa vào vai hắn.

Tống Hà Sinh bắt lấy Dương Mi như bắt một con heo con. Thấy cậu không chịu ngoan ngoãn, hắn đưa tay vỗ nhẹ lên cặp mông tròn trịa của cậu khiến chỗ ấy run lên.

“A, anh ơi…” Sau đó liền nghe thấy Dương Mi trong ngực khẽ hừ một tiếng, quả thực không kháng cự nữa, mặt đỏ bừng, giọng cũng mềm mại.

Nghe thấy Dương Mi gọi như vậy, Tống Hà Sinh khựng lại một chút, không đánh cậu nữa.

“Anh lại đánh mông tôi…” Dương Mi khẽ lẩm bẩm, có chút không hài lòng.

Thực ra không đau, chủ yếu là hai người trạc tuổi nhau nên Dương Mi cảm thấy ngại ngùng.

“Cậu không nghe lời.” Tống Hà Sinh tóm gọn lý do Dương Mi bị đánh.

Dương Mi nghe vậy, sao có thể nhịn được, cơn giận thì kịp bùng lên thì Tống Hà Sinh đã ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

“Chân phải.” Tống Hà Sinh nói.

Nhìn xuống, không biết từ lúc nào Tống Hà Sinh đã lấy quần, nửa quỳ xuống, hơn nữa còn cuộn ống quần bên phải lên để cho cậu dễ mặc.

Dương Mi kinh ngạc hai giây, không từ chối cũng không nổi giận, ngoan ngoãn nhấc chân mặc vào.

Cả hai ống quần đều do Tống Hà Sinh giúp cậu mặc, Dương Mi vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, Tống Hà Sinh đã giúp cậu thắt chặt dây thun của quần thể thao.

Cuối cùng, Tống Hà Sinh đeo cho cậu mỗi tay một chiếc vòng chống muỗi.

Dương Mi lần đầu tiên sử dụng thứ này, tò mò giơ tay lên mũi ngửi thử, mùi hơi gay mũi, khiến cậu ho khan hai tiếng, thầm nghĩ không biết có thật sự đuổi được muỗi không.

Sau khi cha ruột mất, cậu đã bắt đầu tự mặc quần áo.

Bây giờ ngoài cha ruột, còn có thêm một Tống Hà Sinh.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ.

Làm xong, Tống Hà Sinh đã vội vàng đi ra ngoài, Dương Mi theo sau, thấy mọi người tụ tập ở cửa, lại nhìn bước chân gấp gáp của Tống Hà Sinh.

Đến lúc này cậu mới nhận ra, hóa ra Tống Hà Sinh chỉ vì vội vàng lên núi nên mới không muốn tốn lời với cậu, trực tiếp giúp cậu thay quần.

Sau đó, chút cảm giác kỳ lạ trong lòng Dương Mi đã biến mất.