Sao Hắn Có Thể Thích Thầm Tôi Được?

Chương 5.2: Cậu không nghe lời

Nghe vậy, Dương Mi không thể nhịn được nữa, thò đầu ra khỏi lưng Tống Hà Sinh: “Anh, thật sự không phải tôi đẩy nó ngã, là nó tự nằm xuống đất.”

Tai của Tống Hà Sinh đau nhức vì tiếng ồn ào, hắn nhíu mày ấn cái đầu lông xù của Dương Mi về, “Cậu cũng bớt nói đi.”

Dương Mi nhìn thấy ánh mắt không cho phép xía vào của Tống Hà Sinh, miệng lẩm bẩm lầm bầm không biết nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng sau hắn.

Tống Hà Sinh nhìn Trương tiểu béo đang nằm trên đất.

Chưa kịp nói gì, Trương tiểu béo đã trốn sau lưng Trương đại béo, bị ánh mắt hung dữ và thân hình to lớn của Tống Hà Sinh dọa cho run như cày sấy.

Trương tiểu béo òa khóc: “Là con tự ngã, không có ai đẩy cả, hu hu…”

Tống Hà Sinh làm quan tòa, chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã ồn ào hơn cả tiếng hắn nghe thấy trong một năm.

Sự việc chỉ dừng lại ở đó, hai cha con nhà họ Trương không xin lỗi, chỉ cười hề hề rồi bỏ đi.

Tống Hà Sinh nhìn theo bóng lưng của hai người, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.

Khi đám người tản đi, hắn quay lại nhìn Dương Mi, cũng không nói gì, chỉ nhìn người một lượt từ trên xuống dưới, như thể đang kiểm tra xem Dương Mi có bị thương không.

“Đừng gây chuyện trong thôn, tôi không muốn động tay động chân.” Tống Hà Sinh không hỏi nguyên do, chỉ quở mắng.

Dương Mi cắn môi, lúc này mới thật sự cảm thấy tủi thân, Tống Hà Sinh chẳng khác gì cha kế mẹ ruột của cậu, làm gì cũng không hỏi quá trình, chỉ quan tâm đến kết quả.

Rõ ràng là cậu không làm gì cả.

“Người khác bắt nạt tôi, anh còn muốn đánh tôi, sao anh lại đối xử với tôi tệ như vậy.” Dương Mi đi theo sau hắn, giọng nói yếu ớt.

Tống Hà Sinh thực ra không có ý này, nhưng nghe Dương Mi nói vậy, hắn khó hiểu hỏi lại: “Tại sao tôi phải đối tốt với cậu.”

Dương Mi nghẹn lại, thầm nghĩ Tống Hà Sinh nói cũng đúng. Cậu lặng lẽ nhặt điện thoại dưới đất lên, phát hiện chỉ có lớp kính cường lực bị vỡ thì thở phào nhẹ nhõm.

“Tống Hà Sinh, mấy ngày lên núi, anh định ném tôi lại một mình đúng không, đến lúc đó anh đi cả tuần, ai cũng có thể đến bắt nạt tôi, anh thật sự không định che chở tôi à?” Dương Mi đuổi đến trước mặt Tống Hà Sinh, cản đường hắn.

Dương Mi thầm nghĩ, mình đâu có không trả tiền, Tống Hà Sinh sao có thể không đưa cậu lên núi chỉ vì ngại phiền phức chứ.

“Tôi ở một mình, nếu bị sói xuống núi ăn thì làm sao, anh nhất định phải đưa tôi lên núi, tôi mặc kệ!”

Tống Hà Sinh dừng bước, ánh mắt nhìn vào những lọn tóc ướt nhẹp và gương mặt hơi đỏ của Dương Mi, là do bị nắng chiếu vào.

Nghe Dương Mi bô bô nói không ngừng, Tống Hà Sinh nhíu mày lại.

“Anh đây là có ý gì, anh thấy tôi phiền? Ghét tôi ồn ào?”

Vẻ mặt Dương Mi hiện rõ vẻ tổn thương, cậu cắn môi muốn nói gì đó, nhưng lại như sợ đối phương cảm thấy ồn ào, đôi mi dài màu nâu nhạt rũ xuống, trông có vẻ buồn bã lắm.

Từ lần đầu gặp mặt, Tống Hà Sinh đã biết Dương Mi rất ồn ào. Ríu ra ríu rít, như là con ong bắp cày đang đậu bên tai.

Có phiền không? Tống Hà Sinh không có câu trả lời, nhưng đúng là ồn ào đến đau lỗ tai.

“Đừng ồn nữa, dẫn cậu đi.” Tống Hà Sinh nhượng bộ.

Dương Mi lộ vẻ vui mừng, điên cuồng gật đầu, tò mò hỏi nhỏ: “Vậy tôi có cần chuẩn bị gì không?”

Thấy cậu cuối cùng cũng yên tĩnh, Tống Hà Sinh xoa xoa vành tai. Hắn nhấc chân đi đến siêu thị, mua những thứ vừa nãy, kèm thêm một túi vòng tay chống muỗi, cùng với một ít dây buộc tóc.

Ngoài ra còn có một túi bánh xốp Wangzai, tự Dương Mi lấy.

Ra khỏi siêu thị, Tống Hà Sinh cầm một túi đồ, còn Dương Mi cầm túi bánh cắn đến giòn tan.

“Chờ đã.” Trước ra bước ra nắng, Tống Hà Sinh gọi Dương Mi lại.

Dương Mi quay đầu nhìn, gương mặt tuấn tú nhuốm một màu ngây thơ, mặc ai nhìn vào cũng không khỏi động lòng, nhưng trong mắt Tống Hà Sinh lại không có chút sóng gió nào.

Hắn đi đến sau lưng Dương Mi, nhẹ nhàng gom lại những sợi tóc mướt mồ hôi sau gáy cậu.

“Không muốn bị chú ý thì đi trong thôn buộc tóc lên.” Tống Hà Sinh nói.

Dương Mi nghe tai này lọt tai kia, sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào bàn tay đang nắm lấy tóc cậu của Tống Hà Sinh.

Trong lòng Dương Mi có chút ngượng ngùng, đặc biệt là khi những đầu ngón tay thô ráp của hắn lần lượt chạm vào vành tai và cổ cậu, cảm giác rất ngứa.

“Tôi tự làm được…” Dương Mi nói nhỏ.

Cảm giác mình bị coi như trẻ con, rất ngại ngùng.

Dương Mi đang định tự làm, nhưng phát hiện trong tay mình đang cầm một cái bánh nhỏ, trên đầu ngón tay còn dính một ít cặn bánh…

Kết quả trước kia cậu kịp lau khô tay, Tống Hà Sinh đã buộc cho cậu một bím tóc nhỏ, giống cái đuôi.

Sau gáy đã sớm ướt đẫm mồ hôi, tóc được buộc lên, gió nhẹ thổi qua xua tan cảm giác cảm ướt, mang lại cảm giác thoải mái.