Sao Hắn Có Thể Thích Thầm Tôi Được?

Chương 5.1: Cậu không nghe lời

Thằng bé mập mạp lảo đảo lùi lại hai bước, nhìn đôi lông mày nhướng lên của Dương Mi rồi òa khóc.

“Mẹ, bố, có người đánh con!” Nó ngồi bệt xuống đất, khóc lóc om sòm.

Dương Mi ngẩn người, thậm chí còn nghiêm túc tranh luận với nó: “Ai đánh nhóc, anh đẩy nhóc ra, hơn nữa nhóc nắm tóc anh trước…”

“Tiểu Phong!”

Từ xa, một người đàn ông nhanh chóng đi tới, trừng mắt nhìn Dương Mi một cái như thể muốn đánh người, tay Dương Mi run rẩy, hơi chút bị dọa.

“Bố, yêu quái đánh con!” Nhóc mập lổm ngổm bò dậy, chỉ vào Dương Mi nói.

“Mày đánh con trai tao?” Người đàn ông cao hơn Dương Mi một cái đầu, thân hình mập mạp, trông rất cường tráng.

Nếu động tay động chân, Dương Mi chắc chắn không phải là đối thủ.

Hiện trường trở nên hỗn loạn, Dương Mi cảm thấy tủi thân vô cùng.

Tối qua không ngủ ngon, Tống Hà Sinh lại không cho cậu lên núi, đi bộ nửa tiếng đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, lại bị hắn bỏ mặc bên đường.

Bây giờ chó mèo ở đẩu ở đâu đến cũng có thể dẫm cậu một chân…

-

“Thằng bé mập ở phía đông đầu thôn với cha nó lại đi đánh nhau với người khác rồi.” Chủ siêu thị đứng trong tiệm, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn ra ngoài xem.

Trong siêu thị, Tống Hà Sinh đứng trước kệ bình xịt chống muỗi, cẩn thận lựa chọn bình xịt có hàm lượng DEET cao nhất.

“Có chuyện gì vậy? Hôm nay là ai xui xẻo, người trong thôn bị hắn ăn vạ cả rồi, còn có ai nữa?”

Khách hàng trong siêu thị cũng cầm một nắm hạt dưa ăn theo, bà chủ đẩy đĩa hạt dưa về phía người nọ.

“Tóc khá dài, hình như là người nước ngoài.”

“Ôi trời, đã đánh vào lĩnh vực quốc tế rồi, nhà lão Trương này thời thượng quá.”

Đứa con nhà bà chủ ngồi trên xe đồ chơi chạy lê trên đất, miệng kêu: “Con muốn người nước ngoài chết.”

“Đừng nói bậy!” Bà chủ che miệng đứa bé, nhẹ nhàng quát.

Trước kệ hàng, Tống Hà Sinh nghe thấy, bỗng ngẩng đầu. Bên ngoài cửa sổ, người đứng bên lề đường đối diện bị hai người nhà họ Trương vây quanh, không ai khác chính là Dương Mi, người đã đi theo hắn suốt một đường.

Mặt Tống Hà Sinh biến sắc, hắn đặt những thứ trong tay len quầy thanh toán, không kịp nói với bà chủ một tiếng đã chạy ra ngoài.

“Này, Hà Sinh! Cậu còn mua những thứ này nữa không?” Bà chủ gọi với theo ở phía sau.



“Tao vừa thấy mày động tay động chân, mày còn nói không đánh Tiểu Phong, vậy ý mày là con trai tao tự ngã đúng không?”

Lão Trương đứng trước mặt Dương Mi, thân hình béo ú, dùng tay chọc vào cai Dương Mi, “Xin lỗi con trai tao, rồi trả tiền thuốc men!”

Có lẽ câu sau mới là mục đích thực sự của lão Trương.

“Còn nhỏ tuổi mà đã bắt đầu làm ăn rồi à, tốt không học, lại đi học ăn vạ, tôi sẽ báo cảnh!”

Dương Mi nắm chặt nắm tay bên hông, sợ hãi đến mức tim sắp ngừng đập.”

Người đàn ông béo đối diện liên tục chọc vào vai cậu, như thể chỉ cần cậu nói thêm lời nào nữa thì sẽ đánh ngay.

Cậu cố giữ bình tĩnh, lấy điện thoại trong túi ra, chưa kịp mở khóa thì người gã kia đã tát văng điện thoại đi.

“Mày gọi cảnh sát đi, thử gọi đi!”

Gã đàn ông béo nổi giận, bắt đầu xô đẩy Dương Mi.

Dương Mi lùi lại một bước, va vào thân cây liễu khiến lưng càng thêm đau nhức.

Ngay khi gã định giơ tay đánh, Dương Mi cảm giác một có một luồng gió lướt qua trước mặt.

Tống Hà Sinh không biết đã đến từ lúc nào, đứng trước mặt cậu, một tay nắm chặt cổ tay của gã béo, nhiệt độ trên mặt giảm xuống mấy chục độ.

“Đừng chạm vào y. Muốn đánh, đánh với tôi.” Giọng của Tống Hà Sinh hơi khàn, chỉ vài chữ ngắn ngủi lại có sức nặng hơn bình thường.

Hắn cao hơn gã béo kia một cái đầu, mặc áo ba lỗ, cơ bắp trên cánh tay gần như tương đương với thịt mỡ của đối phương, đáng sợ nhất là khí chất tàn bạo quanh thân hắn.

Một cú đấm này xuống, chắc chắn sẽ thấy máu.

Dương Mi nhìn sườn mặt u ám của Tống Hà Sinh, còn đáng sợ hơn cả khi cậu nói muốn cho toàn thôn biết hắn là đồng tính luyến ái, nhưng bây giờ cậu lại không cảm thấy sợ hãi.

“Tống Hà Sinh, sao giờ anh mới ra, anh không cần tôi nữa sao?” Dương Mi tức giận nói một hơi, miệng lắp bắp, nói xong mới cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Tống Hà Sinh không nhìn Dương Mi, cũng không trả lời, chỉ lôi cổ tay cậu, kéo ra sau người mình.

“Ai, ai đánh với mày? Đây là người nhà mày?” Trương đại béo rõ ràng có chút sợ hãi.

Nếu nói ở thôn Nho gã chưa từng cãi nhau với ai, thì đó là Tống Hà Sinh.

Không ai dám động vào Tống Hà Sinh, không chỉ bởi vì hắn không gây sự.

Bốn, năm năm trước, có người dẫn theo một nhóm người đến gây sự với Tống Hà Sinh, kẻ cầm đầu bị Tống Hà Sinh đánh cho thoi thóp, phải nằm viện suốt ba tháng.

May mà cuối cùng tòa án đã phán quyết Tống Hà Sinh là phòng vệ chính đáng, không có tội.

Lúc này, Tống Hà Sinh lạnh lùng nhìn đối phương: “Đúng vậy.”

“Vậy người nhà của mày vừa rồi đã đẩy con trai tao ngã xuống đất, chẳng lẽ không cho tao một lời giải thích nào?” Người đàn ông cố gắng lý luận.