Ngày đó hắn uống quá nhiều rượu, ký ức đứt quãng, cứ nghĩ rằng không có chuyện gì xảy ra.
Thấy vẻ mặt thắc mắc trên mặt Tống Hà Sinh, Dương Mi vừa định tiếp tục nói hắn bị bệnh liệt dương, thì tròng mắt xoay chuyển, không biết đã nghĩ ra kế xấu nào, đổi lời nói.
“Anh nói xem? Giữa đêm khuya cô nam quả nam ở chung một phòng, Tống Hà Sinh, có cần tôi giúp anh nhớ lại cảnh tượng lúc đó không?” Dương Mi nói, tiến lại gần, giọng điệu mập mờ, như thể muốn hôn hắn.
Lông mi Tống Hà Sinh run lên, hắn quay đầu, đưa tay đẩy người ra.
“Ăn cơm trước.” Hắn trầm giọng cắt đứt bầu không khí mập mờ.
Hắn ngồi xuống, rót cuộc cốc sữa đậu nành, thấy Dương Mi sáng mắt nhìn hắn, không chịu nổi đành đẩy cốc đến bên tay cậu.
“Tôi không thích uống sữa đậu nành.”
Dương Mi làm ra vẻ không tình nguyện cầm cốc sữa đậu nành uống một ngụm, phát hiện ra vị hoàn toàn không giống với đậu nành ở căng tin trường.
Không phải pha từ bột đậu nành, mà là từ ngũ cốc xay ra, cho thêm đường trắng, tạo nên vị ngọt nhẹ.
Cậu lại cầm bắp nướng, cắn một miếng, rồi ngậm chặt miệng.
Thơm quá.
Bắp được trồng trong xuân, đến tháng Bảy đã chín ngon ngọt, những ngày này chính là thời điểm thu hoạch bắp, Tống Hà Sinh giúp đỡ hàng xóm láng giềng, ngô là người ta tặng, vừa ngọt vừa mềm.
…
Chưa ăn xong cơm sáng, trước cửa đã có người gọi Tống Hà Sinh.
“Hà Sinh, trưa cơm nước xong lên núi, chú có đi không?” Là Chu Bưu, người cao gầy đã nhặt được tấm thẻ nam khoa trước đó.
Nghe thấy tiếng, Tống Hà Sinh bỏ hạt thông đang bóc xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Dương Mi thoải mái ăn hạt thông mà Tống Hà Sinh đã bóc, thấy hắn đi ra ngoài, liền cầm lên tiếp tục bóc.
“Chỗ cũ à?” Tống Hà Sinh đưa một bắp ngô nướng qua, Chu Bưu cười nhận lấy.
“Hôm nay chỉ có tôi, chú và Hổ Tử, ba người chúng ta, đến trưa tôi sẽ đến tìm chú. Mấy chỗ hôm trước chúng ta đi qua chắc chắn có linh chi, ở trên núi một đêm rồi xuống.”
Tống Hà Sinh không biết đang nghĩ gì, dừng lại một chút mới đồng ý: “Được.”
Khi vào nhà, Dương Mi nghe thấy vậy, lập tức chạy đến hỏi hắn: “Hôm nay các anh lên núi à?”
“Ừ.”
“Tôi cũng muốn đi!” Đôi mắt màu lam của Dương Mi sáng lên, cậu lập tức chạy về phòng để chuẩn bị thiết bị.
“Không, cậu không được đi.” Tống Hà Sinh lạnh mặt, kiên quyết từ chối.
Dương Mi ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt của Tống Hà Sinh mới biết hắn đang nghiêm túc: “Tại sao chứ? Trưởng thôn không nói với anh sao, tôi đến đây là để lên núi.”
Thế nhưng Tống Hà Sinh không hề dao động, vừa nói vừa thu dọn bát đũa trên bàn: “Đêm nay ở trên núi, mang cậu đi phiền phức.”
Dương Mi nghe vậy, càng không vui.
“Tôi ở một đêm thì có gì phiền phức, hôm nay anh nhất định phải đưa tôi đi.” Tống Hà Sinh dọn dẹp bát đũa, Dương Mi theo sau hắn lải nhải.
Ở trên núi không thể an toàn như buổi sáng leo lên chạng vạng đi xuống.
Đi qua đêm cũng có nghĩa là họ phải đi sâu vào Tiểu Hưng An Lĩnh, Dương Mi ngay cả nệm cũng không muốn nằm, huống chi là ngủ trong lều trại đơn sơ.
Tống Hà Sinh không để ý đến cậu, chỉ cảm thấy lên núi quay phim tài liệu, không nhất thiết phải ở lại đó, thực sự không tiện.
Nhưng chừng nào hắn chưa đồng ý, Dương Mi vẫn cứ bám lấy hắn. Ngay cả khi đi siêu thị, Dương Mi cũng không ngại nóng bức mà đi theo.
Giữa các thôn trấn có một siêu thị nhỏ, biển hiệu cũ kỹ, bên trong khá rộng, nhưng hàng hóa bày biện lộn xộn, hai người không thể cùng đi song song giữa các kệ hàng.
Dương Mi còn muốn theo vào trong, nhưng chưa được ba giây đã cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.
Cậu bước ra ngoài, quyết định ngồi dưới cây liễu đối diện siêu thị, vừa hóng mát vừa đợi người.
Đang là mùa hè, tất cả học sinh đều được nghỉ, những học sinh tiểu học trong thôn suốt ngày chạy nhảy ồn ào, chơi đùa cả ngày mới về, lại tranh thủ trước khi cha mẹ về làm xong bài tập.
Dương Mi cầm một cành liễu, vẽ một “Tống Hà Sinh” nho nhỏ trên mặt đất, sau đó tùy ý nghệch ngoạc, vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm vào siêu thị đối diện.
Đôi chân đi giày cảm nhận được một chút rung động nhỏ, cậu cúi đầu nhìn thấy một viên bi thủy tinh trong suốt, theo dấu vết của viên bi nhìn sang, là một đứa bé.
Nhóc con đang quỳ trên đất, bắn bi vào cậu.
“Chị ơi, chị là nam hay nữ?” Đứa bé nhìn mái tóc dài của Dương Mi, tò mò hỏi.
Dương Mi ghét câu hỏi này nhất, bình thường ở trường có kẻ ngốc nào hỏi như vậy, cậu sẽ mắng ngay, nhưng đối diện lại là một đứa bé.
Đang định dùng giọng trầm nhất để hù dọa nhóc một phen, thì bên cạnh có một đứa bé mập mạp đi ra, nắm tóc của Dương Mi: “Cái này mà mày cũng không nhìn ra, đây là yêu quái.”
Dương Mi dùng sức đẩy thằng bé mập ra, tất cả những gì học được trong lớp thanh nhạc đều dùng ở đây, cậu dùng giọng nam trầm nhất nói: “Nhóc nói ai là yêu quái, anh là đàn ông đích thực.”