Sao Hắn Có Thể Thích Thầm Tôi Được?

Chương 4.2: Bây giờ còn đau không?

Nhưng nghĩ đợi đến khi Dương Mi đi sẽ tìm cách đưa cho cậu, Tống Hà Sinh không rối rắm nữa.

Dương Mi sẽ ở lại thôn Nho ít nhất hai tháng.

Buổi tối nằm trên giường, Dương Mi mới có dịp nhìn kỹ căn phòng. Nó được bày biện đơn giản, có tủ quần áo, bàn, còn có một bao cát dùng để tập quyền anh, cây đàn ghi-ta của cậu đặt ngay bên cạnh.

Trong phòng oi bức, cậu đã mặc áo ba lỗ và quần đùi mà vẫn đổ mồ hôi, đến khi mở hết cửa sổ và bật quạt, Dương Mi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Rèm cửa là một tấm voan mỏng, ánh trăng bên ngoài tiến vào, chiếu qua những bóng cây im lìm.

Dương Mi nhìn vầng trăng lưỡi liềm sau tán cây, mơ hồ nghe thấy tiếng dế kêu bên ngoài, lòng dần dần bình tĩnh lại.

Đã sáu năm không được nghe âm thanh như vậy.

Dương Mi cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ sáng hôm sau nghe tiếng chó sủa bên ngoài cậu mới tỉnh dậy, muộn hơn tiếng chó sủa một chút là tiếng chuông báo thức trên điện thoại của cậu…

Cuộc sống ở nông thôn chính là như vậy, buổi sáng hoàn toàn không cần phải đặt chuông báo thức nữa.

Cậu híp mắt, tắt chuông báo thức lúc 8 giờ sáng trong điện thoại, ngồi dậy mới phát hiện lưng mình đau nhức.

Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.

Sáu năm này cậu sống trong nhà cha kế, điều kiện sống thoải mái nên kén chọn hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn là tại cái đệm rách này, càng tại Tống Hà Sinh!

Dương Mi tức giận ném chăn sang một bên.

Khi Dương Mi ra ngoài, Tống Hà Sinh mặc chiếc áo ba lỗ đang rửa nồi.

Nồi trong nhà là nồi lớn, phải nhóm lửa mới có thể nấu cơm, khi nhóm lửa lên thì cái giường đất trong nhà cũng sẽ ấm theo.

Nhưng vào mùa hè không cần sưởi ấm, Tống Hà Sinh chỉ dùng bình gas, nấu ăn trên nồi nhỏ.

Dương Mi vươn vai, nhìn đồ ăn trên bàn, có bánh hành và sữa đậu nành.

Cậu không thích ăn bột mì, nhưng đến lúc này rồi, cũng không kén chọn nữa. Cầm lên cắn một miếng lại phát hiện ra vừa dầu vừa mặn, quả thật không phải là đồ ăn cho nguời.

“Tống Hà Sinh, sáng sớm tinh mơ anh cho tôi ăn cái này?” Dương Mi đau lưng mỏi gối, gian nan nhổ miếng bánh ra, cuối cùng cũng bùng nổ, “Tôi đâu phải không trả tiền cho anh, tôi muốn uống cà phê!”

Tống Hà Sinh cầm bắp nướng đi đến, đối diện với Dương Mi cáu kỉnh vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Trong nhà không có cà phê.”

“Vậy mai tôi muốn uống cà phê, nhà không phải có hạt thông à, bữa sáng tôi muốn ăn hạt, anh bóc cho tôi.” Dương Mi hừ lạnh một tiếng, cố tình làm khó hắn.

Tống Hà Sinh không biết có nghe thấy lời phàn nàn của Dương Mi hay không, hắn cầm cái bánh hành mà Dương Mi ném sang một bên, nếm một miếng rồi cũng có chút khó chịu.

Quả thật không ngon lắm.

Mà bên kia, Dương Mi thấy biểu cảm của Tống Hà Sinh lại tưởng rằng đối phương không hài lòng với mình.

Cậu đứng dậy đi đến trước mặt Tống Hà Sinh: “Anh có biết cái chăn rách của anh ngủ không thoải mái chút nào không, vừa ẩm vừa cứng, sau lưng tôi bây giờ còn đau đây. Nếu anh không nghe tôi, tôi sẽ nói với cả thôn Nho anh là đồng tính luyến ái.”

Nghe vậy, Tống Hà Sinh ngay lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Mi, dữ tợn như muốn gϊếŧ người.

Không biết từ nào chạm vào vảy ngược của Tống Hà Sinh. Nhưng câu này có thể nói là bịa đặt, Tống Hà Sinh căn bản chưa từng yêu đương, đừng nói đến tình yêu đồng giới, ngay cả khác giới cũng chưa có.

Dương Mi thấy hắn lại hung dữ, trong lòng co rúm lại, nghĩ một hồi vẫn cảm thấy tủi thân, cắn cắn môi, lầm bầm.

“Anh còn dám trừng mắt với tôi. Anh đừng có giả vờ không biết tôi là ai, sau hôm đó, anh có biết mông tôi bị anh đánh đau bao lâu không, ngồi cũng không dám ngồi. Anh phải chịu trách nhiệm với tôi, không được hung dữ với tôi nữa.”

Dương Mi càng nói càng thấy oan ức, ưỡn ngực tức giận nhìn Tống Hà Sinh.

Vẻ hung dữ trên mặt Tống Hà Sinh lập tức tan đi.

Hắn cụp mắt nhìn Dương Mi đang đứng trước mặt mình, nhìn đối phương ồn ào như một con mèo bị dẫm phải đuôi.

Dương Mi mặc áo ba lỗ và quần short, người gầy nên quần áo mặc lên có phần thùng thình, Tống Hà Sinh nhìn từ trên xuống, thậm chí có thể thấy cả cái rốn nhỏ tròn tròn của cậu.

Hắn nhìn chằm chằm một lúc rồi mới dời mắt đi.

Chờ khi cậu trút hết cơn giận, giọng của Tống Hà Sinh không còn lạnh lùng như trước nữa: “Còn đau không? Nằm úp xuống bàn để tôi nhìn xem.”

“Hả? Nhìn cái gì mà nhìn, ai, ai muốn cho anh xem…” Dương Mi lùi lại một bước, hoảng sợ nhìn Tống Hà Sinh, che mông ngồi xuống, khí thế lập tức giảm đi hơn nửa.

“Hôm đó… tôi uống nhiều quá, sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Sau nụ hôn kia, Tống Hà Sinh không nhớ nổi điều gì nữa.

Chỉ nhớ rõ đã đưa Dương Mi đến khách sạn, nói muốn ngắm cảnh sông, rồi Dương Mi nhào vào lòng hắn.