Sao Hắn Có Thể Thích Thầm Tôi Được?

Chương 4.1: Bây giờ còn đau không?

Dương Mi cất điện thoại, chớp mắt thành khẩn hỏi: “Anh ơi, anh có xem xét mở một homestay không, ở đây có khách du lịch này, làm một nông trại gì đó, không được thì tôi đi tìm trưởng thôn vậy…”

“Ồn ào quá.” Giọng điệu của Tống Hà Sinh rất nhẹ nhàng, nhưng lại toát ra một cảm giác áp bách vô hình.

Dương Mi ngẩn người, đối diện với đôi mắt của Tống Hà Sinh, khẽ bĩu môi, trong lòng đang nghĩ nên chửi hắn thế nào.

Tống Hà Sinh nhìn thấu tâm tư của Dương Mi, nhưng lười ở đây chơi trò tâm lý với cậu. Hắn đã hứa với trưởng thôn sẽ chăm sóc người, cũng không thể đưa người trở về.

Thấy Dương Mi đứng yên không nhúc nhích, hắn không kiên nhẫn hỏi: “Cậu có ở lại không?”

“A? Ở ở ở!” Dương Mi giật mình, hoàn toàn không ngờ Tống Hà Sinh sẽ đồng ý.

“Ở thì đi nhanh lên.” Tống Hà Sinh trầm giọng ra lệnh.

Nghe vậy, Dương Mi chạy nhanh theo sau Tống Hà Sinh, không biết làm gì cả, chỉ biết nói ngọt: “Anh, anh là nhất!”

Trên người cậu không mang theo bất kỳ cái túi nào, mọi thứ đều do Tống Hà Sinh cầm, nhưng vẫn đi chậm hơn hắn.

Đi đến trước một cái cổng nhỏ bên hàng rào sắt, Tống Hà Sinh đẩy cổng ra, bước vào.

Dương Mi đi vào sân, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy những dây nho bên tường. Chúng leo khắp sân, đã kết được không ít quả.

Ngoài ra còn có một cái ao nhỏ, có lẽ là nơi rửa mặt hàng ngày, Dương Mi đã sử dụng qua kiểu ao này, mùa đông rửa mặt là có thể khiến da đông lại một lớp.

Dương Mi đi hai ba bước đã đến nhà chính, trông tốt hơn nhiều sao với những gì cậu tưởng tượng.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần sống trong một ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng trong nhà sạch sẽ, đồ đạc cần thiết đều có, chỉ có điều trông hơi cũ kỹ, nhưng tổng thể vẫn rất ấm cúng.

Cửa sổ trong nhà dán giấy hoa đỏ rực kiểu Đông Bắc , ban công treo một dây ớt khô.

Dương Mi đi một vòng quanh nhà, đến trước tủ lạnh mở cửa ra, thấy trứng gà xếp hàng ngay ngắn, Tống Hà Sinh thực sự giống mấy người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.

“Tôi ở chỗ nào?” Dương Mi nhìn xong rồi, bắt đầu tò mò mình ở đâu.

Tống Hà Sinh dẫn người đến căn phòng đối diện phòng mình, trong phòng có chút bụi bẩn, hiển nhiên là đã lâu không có ai ở.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn với một tấm nệm mỏng.

Dương Mi bước tới, ấn ấn vào đệm, một đống bụi bay lên khiến cậu ho sặc sụa.

“Khụ khụ… Cái giường gì tồi tàn thế này, chuột chạy hai vòng là sập rồi. Tống Hà Sinh, anh để tôi ngủ thế nào đây.” Dương Mi mếu máo, có chút hối hận.

“Không sập được.” Tống Hà Sinh nhanh tay nhanh mắt, thấy bụi bay lên vội vàng kéo người ra khỏi phòng.

Dương Mi muốn đi, nhưng cậu đâu còn chỗ nào để đi. Cậu đã không còn là Dương Mi nho nhỏ kia nữa, không quen biết người nào ở đây, chỉ có Tống Hà Sinh là có chút giao tình.

May mắn là cậu biết Tống Hà Sinh bị liệt dương, sống ở đây, hẳn là không cần lo lắng bị đối phương để ý.

Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Dương Mi, Tống Hà Sinh nhẹ nhàng đặt cây đàn ghi-ta xuống, nói: “Ngày mai đi mua nệm, cậu sang phòng đông trước, tôi dọn dẹp ở đây.”

“Ừ, tôi sẽ đưa tiền cho anh.”

Cậu phải mua cái thoải mái nhất.

Một cái nệm ít nhất cũng phải vài nghìn tệ, Tống Hà Sinh phải bán bao nhiêu hạt thông mới kiếm được số tiền đó, dù cho có cũng chắc chắn không nỡ tiêu.

Huống chi mối quan hệ giữa Tống Hà Sinh và cậu chỉ là chủ nhà và người cho thuê. Đại khái sẽ chỉ mua cho cậu cái rẻ tiền, đến lúc đó Dương Mi vẫn không được ngủ ngon.

May mắn trước khi chạy ra khỏi nhà, cậu đã tích cóp được một khoản kha khá từ tiền mừng tuổi và tiền sinh hoạt, đủ để sống bên ngoài một thời gian.

Tống Hà Sinh không biết trong lòng Dương Mi hắn đã bị gắn cho cái mác là quỷ hẹp hòi, lặng lẽ giúp cậu dọn dẹp.

Nhà trệt nhỏ có tổng cộng ba phòng, một phòng bếp ở cửa ra vào, hai phòng một đông một tây đối diện nhau, là cấu trúc nhà truyền thống ở Đông Bắc.

Trong phòng chỉ có một chút bụi. Tống Hà Sinh quét tước xong, lại lấy chăn từ trong tủ ra trải cho Dương Mi hai lớp, bọc thêm một lớp vỏ chăn nữa, quạt đứng cũng được mang vào phòng của Dương Mi.

Thấy hắn xong việc, Dương Mi bước vào phòng, không có thường thức nói: “Một tháng năm nghìn, đủ rồi chứ.”

“Không cần tiền.” Tống Hà Sinh mặt vô cảm đi ra sân, ném chiếc giẻ lau bám đầy bụi vào bồn nước chuyên dùng để rửa ở sân, dùng tay chà.

“Anh không lấy tiền thì tôi không thể ở lại được.” Dương Mi cũng không nhượng bộ.

Tống Hà Sinh dừng lại một chút, không muốn dây dưa: “Được rồi, đủ rồi.”

Việc này cứ như vậy mà kết thúc, hai người đã thêm WeChat, Dương Mi lập tức chuyển cho Tống Hà Sinh một vạn. Tống Hà Sinh nhìn số tiền một vạn trên điện thoại, lông mày nhíu lại vài phần.