Dương Mi coi người như cọc gỗ mà vòng quanh, Tống Hà Sinh mẫn cảm với âm thanh, hắn hơi mất kiên nhẫn liếc con chó phiền phức kia, cùng với Dương Mi đang la hét ầm ĩ…
Ngay khoảnh khắc Dương Mi nắm chặt cánh tay hắn, suýt va vào ngực hắn, Tống Hà Sinh dùng một tay ôm eo cậu, dễ dàng bế người lên, giúp Dương Mi rời khỏi mặt đất.
“A! Nó nhảy lên cắn tôi!” Dương Mi hét lên bên tai Tống Hà Sinh.
“Không cắn được.” Tống Hà Sinh lạnh lùng nói.
Nghe Tống Hà Sinh nói vậy, Dương Mi vẫn không yên tâm.
Chân cậu đều mềm nhũn, tay cũng đang run, Dương Mi ôm chặt lấy cổ Tống Hà Sinh, thậm chí chân cũng quấn quanh eo hắn.
“Gâu gâu!” Con chó sủa tiếng nào, Dương Mi rùng mình tiếng ấy.
“Anh mau đuổi nó đi đi, Tống Hà Sinh, mau đuổi chó, mau…” Dương Mi vội vàng nói, giọng run rẩy.
Cậu nắm chặt cổ áo của Tống Hà Sinh, hơi thở nóng bỏng phả vào tai đối phương, má cũng cọ qua tai hắn.
Tống Hà Sinh khựng lại một nhịp, sau đó cánh tay ôm Dương Mi siết chặt vài phần.
Hắn nhìn chằm chằm con chó bằng ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm xuống, dậm chân đe dọa: “Cút về!”
Dương Mi dựa vào vai Tống Hà Sinh, khẽ rùng mình, lén lút quan sát, thấy con chó thật sự dừng lại, rêи ɾỉ một tiếng, cụp đuôi quay về mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn chưa hết hoảng sợ, lúc này Dương Mi mới nhận ra động tác của mình và Tống Hà Sinh thân mật đến mức nào, cậu cúi đầu đối diện với ánh mắt của Tống Hà Sinh, trong đầu bỗng hiện lên những ký ức 18+.
Đặc biệt là khi Tống Hà Sinh giam cầm eo cậu, hung dữ đánh một cái.
Nháy mắt, mặt Dương Mi càng nóng hơn.
“Còn không đi xuống?” Giọng nói của Tống Hà Sinh cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Dương Mi ồ lên một tiếng, vội vàng xuống khỏi người hắn, chân cậu hơi mềm, loạng choạng hai bước, phải bám vào đối phương mới đứng vững.
“Vừa nãy con chó xuất hiện quá đột ngột nên tôi mới bị giật mình, bình thường tôi không sợ đâu.” Lần này học ngoan, Dương Mi xoa xoa ngực, “Nhưng vẫn cảm ơn anh.”
Đối mặt với Dương Mi xong việc cậy mạnh, Tống Hà Sinh không có phản ứng gì.
Lúc này, chủ nhà mới từ từ bước ra.
Người phụ nữ có phần mập mạp, trên người còn mặc tạp dề, tay cầm chày cán bột, khi nhìn thấy Dương Mi thì ngẩn người: “Là Dương Mi đấy à? Sao con lại về đây, mẹ con không đi cùng con sao?”
Dương Mi nhìn người phụ nữ, mất một lúc lâu mới nhận ra đối phương là họ hàng bên cha ruột: “Cô, sao cô lại ở đây?”
“Các con đi rồi, căn nhà này không có ai ở, để không cũng uổng. Là mẹ con cho nhà cô chìa khóa, con không biết à?”
Mẹ cậu đã hứa sẽ để lại cho cậu căn nhà này, nơi lưu giữ những kỷ niệm với cha ruột của cậu. Nhưng Dương Mi không biết, trước khi họ trở về Bắc Kinh, chìa khóa ngôi nhà đã được đưa cho người khác.
Dù sao cũng là người một nhà, Dương Mi không ngại. Nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, thoáng nhìn vào sân, không biết bức tường đánh dấu chiều cao mà cậu và bố vẽ có bị xóa đi không.
“Không sao đâu cô, cháu tự về, chỉ đi ngang qua nhìn một chút thôi.” Dương Mi không thân với cô, cũng không có ý định ở lại.
“Con tự về à, vậy thì xa lắm, con cùng em trai ở chung một phòng nhé.” Đối phương vừa nói vừa định giúp Dương Mi cầm cái túi trên đất, nhưng Dương Mi đã nhanh chóng đeo lên vai.
Sống ở đây, chẳng phải cậu làm gì mẹ cũng sẽ biết?
Hơn nữa, con chó đáng sợ kia… Dương Mi thật sự không dám ở lại.
“Thật sự không cần, cháu ở cùng bạn là được.”
“Vậy cũng được, lúc nào rảnh thì đến đây ăn cơm nhé, em trai nhớ con lắm.” Đối phương chỉ đành thôi, nói hai ba câu khách sáo, nắm cổ chó rồi quay về.
Sau một hồi lộn xộn, mặt trời cũng sắp lặn, ánh sáng xuyên qua rừng chiếu xuống thành từng tia, trông như dây đàn ghi-ta.
Tống Hà Sinh đeo ba lô và cầm hành lý đi về, Dương Mi cũng không biết đi đâu, đi theo phía sau, chán chường đá đá mấy viên sỏi.
“Tống Hà Sinh, anh có sống cùng bố mẹ không?” Dương Mi nhẹ giọng hỏi, hơi chút thiếu tự tin.
“Tôi sống một mình.” Tống Hà Sinh nói.
“Vậy còn chó?”
“Không nuôi.”
Đây thật sự là một nơi ở hoàn hảo, đối phương mặc dù suýt nữa đã đè bẹp cậu, nhưng đồng thời cũng là nguồn cảm hứng mà cậu luôn tìm kiếm.
Nguy hiểm và cơ hội luôn song hành, điều này rất bình thường.
“... Vậy à.” Nhưng Dương Mi do dự mãi, vẫn không dám nói mình muốn đến nhà hắn ở hai tháng.
Ngày đó Dương Mi nài nỉ Tống Hà Sinh đưa mình về khách sạn, đã phải tốn rất nhiều công sức, huống chi là ở lại nhà.
Nếu đám bạn bè ở Bắc Kinh nghe cậu nói muốn đến ở, khéo sẽ lái xe Maybach đến đón.
Chỉ có Tống Hà Sinh là khó tính như vậy.
Cậu liếc nhìn Tống Hà Sinh, lấy điện thoại từ trong túi, kết quả là khách sạn gần nhát ở thị trấn, cách đây hơn mười cây số.