Tôi Dẫn Theo Xương Khô Đi Dạo Tận Thế

Chương 28

Sắc mặt Tào Kim thay đổi, lui về sau một bước lớn. Ông ta chậm rãi ló đầu ra ngoài cửa, vẻ mặt bối rối nhìn xung quanh.

Xoạch, một con chuột mập dán lên chóp mũi Tào Kim, rơi xuống rồi đập vào cửa. Đó chính là con chuột biến dị đã đuổi theo Hạ Hi hồi sáng. Hình thể của nó trái lại không có biến hóa gì lớn so với buổi sáng. Hiển nhiên sau khi rời khỏi đàn chuột, nó không ăn được gì khác. Bên hông cái đầu không quá lớn của nó bị một thứ vũ khí sắc bén hình tròn đυ.c một lỗ lớn cỡ hạt đậu nành, máu đỏ tươi thấm ra lớp lông rồi thấm vào trong bùn đất trước cửa, trộn lẫn một ít não màu trắng.

"Á!" Tào Kim gào to một tiếng, hiển nhiên bị thi thể chuột đột nhiên rơi xuống này dọa sợ hết cả hồn. Nhưng đợi đến khi phát hiện nó chỉ là một cái xác, ông ta mới thở phào một hơi, gào ầm lên với ngoài cửa trống rỗng: "Cái đéo gì vậy, giả thần giả quỷ!"

"Anh Tào, bên kia kìa." Tề Tiểu Tuyết đứng ở phía sau Tào Kim, ngón tay chỉ về phía rìa bên phải của cổng lớn. Ở chỗ đó có một con chim đang đậu trên cột mốc đi đường. Đầu của con chim này chỉ lớn hơn chim sẻ một chút, mỏ chim nhọn và dài, lông chim màu xám xanh lá, trên đỉnh đầu có một chấm đỏ nhỏ.

"Đó là chim gõ kiến." Trương Lâm nhận ra chủng loại của con chim trước mắt: "Vùng này thường hay có loài này, trước đây tôi cũng từng thấy mấy lần."

Tào Kim thấy con chim này xinh xắn, dường như cũng không tạo thành uy hϊếp gì nên cũng bình tĩnh lại: "Gì vậy trời, còn tưởng có chuyện quỷ quái gì, hóa ra là con vật nhỏ này quấy rối. Cũng khó trách, đoán chừng là nó gõ cửa cửa hàng của chúng ta."

Ông ta tiến lên phất tay với chim gõ kiến, xua đuổi bảo: "Đi, đi! Đổi chỗ khác mà mổ!"

Ai ngờ chim gõ kiến chẳng những không đi mà còn vỗ cánh bay vào trong phòng. Nó lanh lợi đậu trên vai Trương Lâm, cái đầu lông tròn vo cọ lên mu bàn tay cô.

"Đứa nhóc này đáng yêu thật đấy." Tề Tiểu Tuyết thở nhẹ một tiếng, duỗi ngón tay ra định sờ cái đầu đỏ của chim gõ kiến: "Chị Trương, con chim gõ kiến này có vẻ rất thích chị, có phải nó quen chị không?"

"Tôi không biết." Trương Lâm ngây ngốc nhìn chim nhỏ trên vai, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Tuy cô rất thích chó mèo, nhưng ngày thường động vật cũng không quá thân cận cô. Có chim chủ động tới gần cô như thế này cũng là lần đầu.

Hạ Hi im lặng. Nhận thức của những người này đối với quái vật tận thế có lẽ vẫn dừng lại ở biến hóa bên ngoài, họ không hề nhận ra chim gõ kiến trước mặt cũng là một con thú biến dị. Nhưng con chuột biến dị đã chết ngoài kia hẳn phải khiến bọn họ cảnh giác mới đúng chứ.

Lỗ tròn trên đầu con chuột kia khá tương đương với cái mỏ của con chim gõ kiến này. Hơn nữa nếu nhìn kĩ, mỏ của con chim này quá mức sắc bén. Nếu Hạ Hi đoán không sai, bộ phận tiến hóa của nó hẳn là cái mỏ vừa dài vừa nhọn, khi nãy nó đã dùng cái mỏ này để đâm thủng đầu chuột biến dị.

Từ hành động quan sát được của con chim này, có lẽ nó còn tiến hóa cả trí thông minh. Cách giải thích ăn gì bổ nấy cũng không phải là vô căn cứ, con chim này chỉ ăn não của chuột biến dị. Hơn nữa hành vi của nó có vẻ nhân tính hóa hơn nhiều so với chim gõ kiến bình thường. Nó thậm chí còn không tùy tiện xông lên tấn công mà lựa chọn mục tiêu thoạt nhìn dễ dàng thành công nhất, dùng phương thức tỏ vẻ dễ thương để tới gần.

Nếu như thế, mục tiêu kế tiếp của nó hẳn là Trương Lâm, hoặc nên nói là não của Trương Lâm.

Hạ Hi bật động thanh sắc cầm một cái bình cà phê bằng kim loại, bỏ đi phần nắp rồi giấu ở sau lưng, tiếp đó đi đến gần Trương Lâm.

Phía bên kia Tào Kim đã đóng cửa lại, còn Tề Tiểu Tuyết thì không hề phát hiện nguy hiểm, vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui chơi với chim gõ kiến.