Tôi Dẫn Theo Xương Khô Đi Dạo Tận Thế

Chương 27

Thấy bầu không khí giữa hai người bắt đầu giương cung bạt kiếm, Tề Tiểu Tuyết vội vàng đứng dậy, giọng mềm mại khuyên nhủ: "Chị Lâm Lâm à, chị bớt giận nhé. Anh Tào không có ý đó đâu. Vóc người anh ấy lớn như vậy, lượng cơm ăn quả thật nhiều hơn chúng ta một chút. Chút mì này cũng thật sự không đủ để ăn no. Đương nhiên em hiểu ý của chị, chúng ta đói một chút cũng không sao. Nhưng chị nghĩ xem, bên ngoài hiện tại không an toàn, anh Tào khỏe hơn mấy người chúng ta, anh ấy ăn nhiều một chút, lỡ như gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể bảo vệ chúng ta, chị thấy có đúng không nào?"

"Được rồi, ăn nhiều thì làm nhiều." Trương Lâm dịu đi, lấy một bịch mì tôm trong thùng giấy ném cho Tào Kim: "Ăn xong thì ông chịu trách nhiệm dọn dẹp chén đũa và quét dọn phòng bếp."

"Dựa vào cái gì bắt tôi rửa chén? Tôi lớn đến bây giờ chưa từng phải rửa chén! Thái độ này của cô là gì hả?!" Tào Kim đón lấy mì tôm, mất hứng nói.

"Em rửa, em rửa." Tề Tiểu Tuyết đè bả vai Tào Kim lại, nói với Trương Lâm: "Em am hiểu làm việc nhà nhất, cứ để chị Lâm Lâm bận mãi em cũng ngại lắm. Về sau chị Lâm Lâm có cần dọn dẹp gì có thể giao cho em."

Tiếp đó cô ta dịu dàng nói với Tào Kim: "Chồng à, em đi úp mì giúp anh nhé. Anh ăn nhiều một chút, nếu có quái vật tới anh phải bảo vệ em đó nha!"

Sắc mặt Tào Kim lúc này mới khá hơn, ông ta nhéo đùi Tề Tiểu Tuyết: "Em là người phụ nữ của anh, đương nhiên anh phải bảo vệ em rồi."

"Chồng ơi..." Tề Tiểu Tuyết dán người tới, hai người lại lần nữa dính vào nhau. Mùi chua của tình yêu tràn ngập khắp cả cửa hàng bánh ngọt.

Hạ Hi nhắm mắt lại, bực bội khẽ chậc một tiếng, không hiểu sao có chút khó chịu. Cũng may Tề Tiểu Tuyết có việc cần làm, hai người không dính nhau quá lâu.

Đến chạng vạng tối, bên ngoài cửa cuốn lại vang lên tiếng đập cửa có quy luật.

"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc."

Hạ Hi ngồi ở trên ghế sofa cách cửa không xa, thấp thoáng cảm nhận được một cơn dao động dị năng hơi yếu, giống như một thú biến dị vừa mới biến dị không lâu. Hạ Hi trực tiếp ngồi thẳng dậy, cảnh giác nhìn về phía cửa ra vào.

"Ai đó?" Trương Lâm đến gần cửa hỏi.

Nhưng bên ngoài không có ai trả lời.

Qua hai giây, tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.

"Ai đó? Nếu không nói tiếng nào thì tôi không mở cửa đâu." Trương Lâm lại hỏi.

Ngoài cửa vẫn không hề có tiếng trả lời.

Trương Lâm bĩu môi, không để ý tới nữa.

Nhưng tiếng đập cửa bên ngoài vẫn rất kiên nhẫn, dường như chỉ cần người bên trong không mở cửa thì sẽ gõ đến khi trời cùng đất tận.

"Rốt cuộc là ai vậy? Phiền quá!" Trương Lâm đứng dậy.

"Coi chừng. Tiếng đập cửa có quy luật như vậy, có lẽ... không phải là con người." Hạ Hi nhắc nhở.

"Không phải là con người?" Trương Lâm bất ngờ hỏi lại.

"Bên ngoài có nhiều sinh vật biến dị như vậy, nói không chừng có con biết gõ cửa." Hạ Hi đáp. Tạm thời cậu không định bại lộ chuyện bản thân có thể cảm nhận được sinh vật biến dị.

"Cậu nói những quái vật kia biết gõ cửa? Không đến mức đó chứ? Nếu bọn chúng thông minh đến vậy thì chẳng phải sắp lật trời rồi sao?" Tào Kim nói với vẻ mặt không tin, đi nhanh đến cửa: "Cậu sợ thì cứ đứng qua một bên đi, để tôi mở cửa."

Hạ Hi không tranh luận với ông ta, nhường vị trí mở cửa, đứng dựa vào vách tường bên cạnh quầy bán hàng.

Tào Kim nhận chìa khóa từ trong tay Trương Lâm, trong miệng còn lèm bèm: "Gõ gõ gõ, gõ hoài phiền chết đi được! Cứ để nó gõ hoài thì hôm nay còn ngủ thế nào được?! Lỡ như tiếng gõ cửa dẫn đến quái vật thật sự thì không tốt."

Cửa cuốn được kéo lên, bên ngoài không có ai. Trong hẻm nhỏ trống rỗng.

***

Editor: Mọi người thử cmt đoán xem bên ngoài là gì nè ~