Tề Tiểu Tuyết tốn một hồi mới dỗ được cơn cáu kỉnh của Tào Kim. Sau đó hai người bắt đầu ôm nhau ngọt ngấy, không coi ai ra gì mà hôn môi, ôm ấp, tán tỉnh nhau.
Mãi đến khi Trương Lâm bưng đồ ăn ra, hai người dính lấy nhau như trẻ sinh đôi chung một cơ thể mới chịu tách ra.
Trên khay đồ ăn Trương Lâm bưng ra có bốn dĩa mì ý nhỏ, bao gồm cả phần của Hạ Hi.
Tuy khẩu phần không nhiều nhưng mùi vị rất thơm. Nước sốt cà chua đỏ tươi phủ đầy trên sợi mì, tản ra mùi thơm mê người. Phía trên mỗi phần còn có một quả trứng ốp la vàng óng.
Hạ Hi nói cảm ơn rồi cầm lấy dĩa đồ ăn. Cậu đã ngủ một ngày, thật sự rất đói. Miếng bánh ngọt lúc sáng không đủ để một người trưởng thành như cậu gắng gượng cả ngày.
Sốt cà chua mùi hương đậm đà, thịt bằm trong nước sốt cũng rất nhiều, không giống như thịt bằm bán sẵn trong siêu thị, có lẽ là đồ tự nấu.
"Ăn ngon lắm." Hạ Hi nếm thử một miếng, khen ngợi từ tận đáy lòng.
Trương Lâm ngồi ở đối diện, cô không hề động vào thức ăn ở trên bàn mà vẫn nhìn Hạ Hi ăn: "Em từng học lớp lễ nghi sao?"
"Hả?" Hạ Hi chớp mắt vài cái, không hiểu rõ ý của Trương Lâm.
"Khí chất của em rất tốt, ngay cả lúc ăn thứ gì đó cũng trông rất đẹp mắt."
"Em không nhớ nữa, có lẽ khi còn bé từng học qua." Hạ Hi trả lời lập lờ nước đôi.
Đương nhiên cậu đã từng học lớp lễ nghi. Đó là khi cậu còn là tiểu hoàng tử của Hoang quốc. Mặc dù sau này nước mất nhà tan, cậu cũng trở thành một pháp sư vong linh lang thang, nhưng dưới hoàn cảnh hun đúc từ khi còn nhỏ, suy cho cùng Hạ Hi vẫn khắc sâu vài phần dáng vẻ thuộc về hoàng tộc vào bên trong cơ thể, nó trở thành một bộ phận thói quen của cậu.
Trong lúc hai người trò chuyện, Tào Kim ăn hai ba ngụm đã hết dĩa mì ý. Nhưng ông ta vẫn chưa no nên quay đầu nhìn về phía Trương Lâm: "Tôi nói này, có nhiêu đây thì cũng ít quá rồi đấy? Tôi là một người đàn ông trưởng thành, cả một ngày chưa ăn cơm mà cô cho tôi ăn cái dĩa nuốt hai ngụm là hết thế này à? Cô muốn tôi chết đói sao?"
Trương Lâm đặt đũa xuống: "Tất cả mọi người đều có khẩu phần như nhau. Hơn nữa Hạ Hi cũng là đàn ông trưởng thành, cậu ấy còn chưa nói gì kìa."
"Đó là do hai chúng tôi không giống nhau. Cậu ta nhìn như con gái vậy." Tào Kim bắt bẻ nhìn quanh tay chân mảnh khảnh và gương mặt xinh đẹp của Hạ Hi, trong mắt ánh lên vẻ kinh diễm rồi lại trộn lẫn vài phần tiếc nuối và không cam lòng: "Chậc, đáng tiếc."
Hạ Hi vô cớ nằm không cũng dính đạn: ...
Cậu tự nhận đường nét gương mặt của mình cũng xem như rắn rỏi, chiều cao cũng gần một mét tám, chỉ là hơi gầy, da cũng hơi trắng. Nhưng không hề có chút dính dáng gì đến nữ tính.
Cậu không biết gã Tào Kim này đang đáng tiếc cái gì. Phụ nữ cũng rất tốt mà, mẹ cũng là nữ đấy thôi. Nhưng cậu không cảm thấy mình là nam thì có cái gì đáng tiếc.
"Tôi trả tiền được chưa? Mấy món này cô bán giá bao nhiêu? Tôi trả gấp ba!"
"Đây không phải là vấn đề về tiền. Hiện tại trong tình huống thế này, ai biết được khi nào mới có thể trở lại bình thường? Không ai nói trước được gì cả." Trương Lâm nói: "Vậy nên phải phân phối đồ ăn theo định lượng."
"Nhưng phân phối thế này tôi căn bản ăn không đủ no!" Tào Kim bất mãn vỗ bàn.
"Cửa hàng là của tôi, đồ cũng là của tôi. Tôi nói chia thế nào thì chia thế ấy. Ông không hài lòng thì có thể rời đi tìm chỗ nào mà ông có thể ăn no." Trương Lâm không hề nhượng bộ.
"Dựa vào cái gì mà bắt tôi đi? Tôi đã nói là tôi có thể trả tiền!"
"Tôi cũng đã nói, chuyện này căn bản không phải là vấn đề về tiền!"