Tôi Dẫn Theo Xương Khô Đi Dạo Tận Thế

Chương 25

Người đàn ông giải thích với Trương Lâm xong, còn nói: "Gào cái gì? Không phải chỉ phá một cái cửa thôi sao? Bao nhiêu tiền tôi đền cho cô là được, nhưng cô phải cho bọn tôi ở lại. Đương nhiên, sẽ có bồi thường... Một ngày một ngàn, thế nào?"

"Không thể!" Trương Lâm bĩu môi: "Cái gì gọi là chỉ phá một cái cửa? Mỗi một món đồ trong cửa hàng này đều do tôi tỉ mỉ lựa chọn. Ông đập phá cửa của tôi, không thành thật xin lỗi mà còn chê cửa của tôi bị vỡ?"

"Hừ..." Người đàn ông ngẩng đầu lên, tiến tới một bước, dáng vẻ như muốn cãi nhau.

Người nữ đi cùng vội vàng kéo ông ta lại, lắc đầu rồi nhỏ giọng khuyên can: "Anh Tào, anh Tào!"

Sau đó cô ta nhìn về phía Trương Lâm, cười làm lành: "Vị mĩ nữ này đừng giận nhé. Anh Tào không có ý đó đâu. Anh ấy nói chuyện không dễ nghe nhưng anh ấy không có ý xấu. Ý anh ấy là cửa hỏng thì anh ấy có thể bồi thường cho chị. Chúng tôi thực sự không cố ý đâu. Trong tình huống này, ngoài đường rất loạn, chúng tôi đã đói cả một ngày trời, vất vả lắm mới nhìn thấy cửa hàng bán đồ ăn, cũng do gấp quá nên không có chừng mực. Xin lỗi chị nhé."

Trương Lâm nghe người nữ nói xong, sắc mặt cũng dịu đi nhiều, lại nghe thấy hai người họ ở bên ngoài không ăn gì cả ngày trời, trên mặt lộ ra vài phần đồng tình. Bên ngoài đã hỗn loạn như thế, đôi nam nữ này thoạt nhìn cũng lấm lem bụi đất, hiển nhiên ngày hôm nay trôi qua không dễ dàng gì. Vì vậy cô trả lời: "Không phải là không thể ở lại, nhưng không thể phá đồ nữa."

"Cô muốn bao nhiêu tiền." Người đàn ông nghe Trương Lâm đồng ý, lập tức lấy bóp tiền ra.

"Chuyện tiền bạc nói sau đi." Trương Lâm vẫy tay, có vẻ không quá để ý: "Tình huống này không biết đến khi nào mới dừng lại. Hai người muốn ở cũng được, nhiều người có thể chăm sóc lẫn nhau. Nhưng chỗ tôi chỉ có một giường lớn, hai người nếu ở lại chỉ có thể lót nệm dưới sàn thôi nhé."

Người đàn ông có chút không vừa lòng, đang định nói gì đó thì người nữ bên cạnh đã giành nói với Trương Lâm: "Lót nệm cũng được, đã làm phiền chị rồi."

Cô ta cười với Hạ Hi và Trương Lâm, giọng nũng nịu giới thiệu: "Em là Tề Tiểu Tuyết, đây là Tào Kim chồng em."

Tào Kim cau mày, hiển nhiên không quá vui vẻ với hành động giành nói chuyện của Tề Tiểu Tuyết, chỉ gật đầu xem như chào hỏi.

"Trương Lâm."

Trương Lâm để hai người vào trong, sau đó cẩn thận khóa cửa thật kĩ.

Hai người vừa đi vào đã nhìn thấy Hạ Hi ngồi trên ghế sofa. Đầu tóc màu bạc của cậu rất hiếm thấy nhưng không khiến người ta cảm thấy phô trương, mà ngược lại giống như lớp lông mềm mại xõa tung của động vật nhỏ nào đó. Cậu mặc một bộ đồ ngủ cũ nát, cổ tay và bắp chân lộ ra ngoài trông có vẻ trắng nõn. Trên người cậu băng bó vài vết thương, nửa người trên thảnh thơi dựa vào trong ghế sofa, hai chân dài bắt chéo trước người, nghiêng về phía trước.

Trong mắt Tề Tiểu Tuyết và Tào Kim chợt hiện lên sự kinh diễm.

"Vị này là?" Tề Tiểu Tuyết nhìn chằm chằm vào Hạ Hi, hỏi.

"Cậu ấy cũng đến ở nhờ. Trước đó cậu ấy gặp phải một chút chuyện không may nên bị thương nhẹ." Trương Lâm đáp.

"Chào hai người, tôi là Hạ Hi."

Hạ Hi không thích giao tiếp với người lạ, sau khi chào hỏi xong cậu lại nằm trên ghế sofa trong cửa hàng tiếp tục ngủ gật. Tư thế ngủ của cậu lại trái ngược với dáng vẻ ưu nhã, cuộn mình thành một cục rất không có cảm giác an toàn. Ánh mắt híp lại thành một đường thẳng tựa như một bé mèo chưa tỉnh ngủ.

Đây là thói quen hình thành trong thời gian cậu lang thang ở sa mạc. Đêm ở sa mạc rất lạnh, phải cuộn người lại ngủ mới có thể giữ được nhiều nhiệt độ cơ thể. Với cả tư thế này cũng giúp cậu dễ dàng đứng dậy với tốc độ nhanh nhất, có thể đối phó với ma thú sa mạc, bọn trộm cướp và gió lốc có thể xuất hiện bất kì lúc nào.

Nhưng Hạ Hi không hề ngủ, hoặc nên nói là do bị hai người vừa xuất hiện ồn ào đến mức không ngủ được.