"Chúng ta giữ nó lại đi, nhìn nó ngoan biết mấy." Tề Tiểu Tuyết đưa tay nhẹ nhàng chọc đỉnh đầu lông tơ của chim gõ kiến. Chim gõ kiến nhẹ nhàng dùng cái mỏ sắc nhọn mổ nhẹ lên đầu ngón tay của cô ta.
Trương Lâm do dự, giãy giụa một lát rồi nói: "Vẫn nên đưa nó đi thôi. Mấy ngày nay quái vật trên đường đều do động vật và thực vật biến dị mà thành. Cho dù hiện tại nó không có uy hϊếp gì, nhưng giữ nó lại suy cho cùng cũng là một tai họa ngầm."
"Ừm..." Tề Tiểu Tuyết không đành lòng nhìn về phía chim gõ kiến. Cô ta có chút thích con chim này, nhưng cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà tranh chấp với Trương Lâm: "Vậy được."
Chim gõ kiến lắc lắc đầu, từ trên vai Trương Lâm đổi sang vai Tề Tiểu Tuyết.
"Aaaaaa, nó bay qua rồi nè!"
"Còn cọ em nữa."
"Em có thể cảm nhận được móng vuốt nhỏ của nó. Nó đang móc lên người em nè." Tề Tiểu Tuyết khoa trương ôm ngực thét lên, dáng vẻ như sắp ngất bởi sự đáng yêu này.
Cô ta thay đổi chủ ý, năn nỉ Trương Lâm: "Xin chị đó, giữ nó lại nhé. Cho dù nó biến dị thì cũng chưa chắc là chuyện xấu mà? Trước đó chẳng phải ở thành phố Thạch Nguyên còn có tin tức nói rằng có người được cây xương rồng mình trồng cứu đó sao? Chúng ta giữ nó lại đi, đợi khi nuôi ra được tình cảm nói không chừng nó có thể bảo vệ chúng ta đó."
Trương Lâm không trả lời, ánh mắt dao động, có chút không chắc chắn.
Chim gõ kiến nhảy hai cái trên vai Tề Tiểu Tuyết, dường như không cảm thấy nguy hiểm, cái mỏ dài nhọn lướt qua vành tai Tề Tiểu Tuyết. Nó đột nhiên ngẩng đầu lên, mổ mạnh lên huyệt Thái Dương của cô ta.
"Tiểu Tuyết!" Tào Kim đấm một cái lên trên người chim gõ kiến, nhưng lại bị nó nhanh nhạy mổ rách cánh tay.
Tề Tiểu Tuyết sợ hãi, vừa thét chói tai tránh né, vừa bụm chặt miệng vết thương trên mặt. Miệng vết thương ở cạnh lỗ tai, máu dọc theo khe hở chảy xuống dưới. Lúc nãy chỉ kém 0,5 giây nữa thôi là chim gõ kiến đã mổ lên huyệt Thái Dương của cô ta rồi.
Chim gõ kiến tấn công đòn đầu tiên không trúng, lại đập cánh nhào đến Trương Lâm cách đó gần nhất. Mỏ chim nhòn nhọn vẫn nhắm thẳng vào huyệt Thái Dương.
"Đừng tới đây!" Trương Lâm cũng sợ hãi, vội vươn tay chặn lại.
Mỏ chim sắc bén tựa như lưỡi dao sắc nhọn, tạo ra một vết rách vừa dài vừa sâu trong lòng bàn tay cô.
Ngay chớp mắt lúc động tác của chim gõ kiến hơi khựng lại, Hạ Hi vung mạnh bình cà phê đã chuẩn bị từ sớm, nhốt nó ở bên trong.
Tiếp đó trước khi chim gõ kiến kịp phản ứng, cậu dùng tốc độ nhanh nhất vặn chặt nắp lại.
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc." Bên trong bình cà phê không ngừng vang lên tiếng va chạm. Lớp ngoài kim loại của bình cà phê hiện lên những vết nhô ra nho nhỏ. Nhưng trong một chốc, chim gõ kiến muốn thoát ra khỏi đó là không thể nào.
Trương Lâm thở phào một hơi, cảm kích nhìn về phía Hạ Hi: "Cảm ơn em đã cứu chị một mạng."
Hạ Hi lắc đầu, nụ cười vẫn lễ phép và điềm đạm như trước: "Cảm ơn cái gì, không phải sáng nay chị cũng đã cứu em đấy sao."
Trương Lâm phản bác: "Hai chuyện này không giống nhau. Sáng nay cho dù chị không gọi em, chị nghĩ em cũng có thể tìm được chỗ khác để tránh né nguy hiểm. Nhưng tình huống vừa rồi nếu em không ra tay, có thể chúng ta đã mất mạng thật rồi."
"Đúng vậy, em cũng bị hù hết cả hồn." Tề Tiểu Tuyết bụm miệng vết thương, suy yếu nói.
"Anh đã nói rồi mà, không nên đυ.ng vào mấy thứ không rõ lai lịch thế này, em cứ không chịu nghe." Tào Kim chạy đến bên cạnh Tề Tiểu Tuyết: "Em xem, thiếu chút nữa mất mạng rồi đấy?"
Ông có nói sao? Hạ Hi lườm Tào Kim một cái. Nếu không phải Tào Kim cứ khăng khăng muốn mở cửa thì sẽ không có những chuyện sau đó. Người này ngược lại chỉ biết đẩy hết sai lầm cho người khác sau khi xảy ra chuyện. Hạ Hi vừa định nói một lời công bằng, chợt nghe thấy Tề Tiểu Tuyết nói:
"Đúng vậy, em không nên không nghe lời chồng." Tề Tiểu Tuyết dùng tay còn lại ôm lấy Tào Kim, nhỏ giọng xin lỗi, giọng điệu cực kì thành thạo.
Sắc mặt Tào Kim hơi dịu đi, còn nói: "Lỡ như anh không kịp thì sao? Xảy ra tình huống đột ngột như vừa rồi thì em tính làm sao hả?"
Hạ Hi: ...
Cậu nghẹn lời chuẩn bị nói vào lại trong bụng. Được rồi, nợ nần giữa đôi người yêu người ngoài không nên dính vào làm gì.