Vân Hạ Sơ

Chương 8: Trọng Dụng Nhân Tài

Thương Duệ không ngờ mình lại được triệu riêng vào ngự thư phòng.

Khi bước vào, hắn thấy tiên hoàng đang ngồi sau án thư, không mang long bào mà chỉ khoác ngoại sam thêu rồng chìm. Mái tóc bạc điểm đôi chút ở thái dương, ánh mắt tuy mệt mỏi nhưng vẫn sắc bén như lưỡi đao chờ rút khỏi vỏ.

“Ngươi là nghĩa tử của Tể tướng, tên Thương Duệ?”

Hắn quỳ xuống, chắp tay: “Thần là Thương Duệ, khấu kiến bệ hạ.”

“Miễn lễ.” Giọng tiên hoàng bình thản, ra hiệu cho hắn đứng lên: “Ngươi vừa từ tiền tuyến trở về, chắc có điều nhìn thấy rõ hơn kẻ ngồi mãi trong triều. Trẫm muốn hỏi ngươi vài điều.”

Thương Duệ không đáp ngay. Hắn hơi cúi đầu, rồi mới chậm rãi nói: “Nếu là chuyện quân tình, thần xin trình bày theo sự thật, không giấu một lời.”

Tiên hoàng bật cười khẽ, ánh mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng.

Họ ngồi đó, nói chuyện suốt gần một canh giờ.

Thương Duệ vốn ít lời, nhưng khi nhắc đến cách bố trí quân lương, địa thế và điều phối nhân lực, hắn lại nói rõ ràng, rành mạch, không nịnh bợ, không giấu dốt. Hắn không biết đế vương nghĩ gì, chỉ giữ một lòng trung thực.

Cuối buổi, tiên hoàng lặng im rất lâu, sau đó nói: “Tuổi trẻ, lại có tầm nhìn. Trẫm cho phép ngươi tạm lưu lại kinh thành, phong làm Phó tướng dưới quyền Đại Tướng quân, giao giữ một binh phù nhỏ – chỉ huy năm trăm thân binh ở vùng Bắc Vi.”

Thương Duệ quỳ xuống, đầu cúi thật thấp: “Thần lĩnh chỉ... tạ ơn bệ hạ.”

Khi bước ra khỏi ngự thư phòng, mặt trời đã lên cao, tuyết cũng ngừng rơi. Gió vẫn lạnh, nhưng lòng hắn lại dậy lên thứ cảm xúc khó tả.

Không phải vì binh quyền. Mà là vì lần đầu tiên, có người nhìn hắn… như một người có giá trị, chứ không phải một quân cờ thay thế.

Tin phong chức không lâu đã lan khắp triều đình.

Một thiếu niên chưa đầy hai mươi, từ nghĩa tử bị ghẻ lạnh lại được giữ binh phù, đúng là chuyện lạ. Những kẻ từng phớt lờ hắn bắt đầu dè chừng, kẻ thù âm thầm tìm sơ hở, còn đồng liêu thì vừa ngưỡng mộ, vừa ganh ghét.

Trong buổi yến tiệc mừng công ở phủ Hộ bộ, Cảnh Thời đến muộn, nhưng vẫn gây chú ý như thường.

Y không ngồi chung bàn với các hoàng tử khác, mà chọn chỗ gần cuối, nơi Thương Duệ đang đứng lặng lẽ một mình.

“Ngươi lại trốn ở đây?” Cảnh Thời cầm chén rượu, nhẹ nhàng hỏi: “Hay là không quen với những ánh mắt kia?”

Thương Duệ nhìn y một chút, rồi đáp khẽ: “Thần… không quen được.”

“Cũng đúng. Những kẻ quen đâm sau lưng người khác, thường hay nhìn người quá kỹ.”

Cảnh Thời cười, nhưng ánh mắt lại có phần sắc lạnh. Y biết rất rõ việc một người trẻ tuổi vừa cầm binh phù, lại không có thế lực hậu thuẫn, rất dễ trở thành cái gai trong mắt những kẻ mang danh "huynh đệ".

Mấy hôm sau, khi có lời đồn trong quân doanh rằng Thương Duệ được phong chức là nhờ Tể tướng đẩy lên, Cảnh Thời ngầm ra tay cho người lan tin ngược lại.

Tin ấy nói rằng: Thương Duệ từng bị chính Tể tướng phủ bỏ rơi, không ai coi trọng. Chiến công ở tiền tuyến là do hắn giành được bằng máu thật không dựa hơi ai cả.

Không ai biết là ai tung tin. Nhưng một khi gắn với tên Cảnh Thời thì chẳng ai dám cãi.

Từ đó, những lời gièm pha giảm hẳn.

Thương Duệ biết là ai làm. Hắn cũng biết Cảnh Thời đang âm thầm giúp mình. Nhưng hắn không nói gì... Chỉ lặng lẽ đứng sau y, như một cái bóng, không chen chân, không ồn ào.

Trong một bữa cơm hiếm hoi dùng chung, Cảnh Thời từng hỏi hắn: “Ngươi không sợ ta đang lợi dụng ngươi sao?”

Hắn lặng thinh một lúc, rồi chỉ đáp một câu: “Nếu là người khác, thần đã nghi. Nhưng nếu là điện hạ… thì không.”

Cảnh Thời nhìn hắn hồi lâu, rồi chỉ cười, không nói nữa.

Y rót thêm cho hắn một chén rượu – ánh mắt hơi cúi, giấu đi cảm xúc nơi đáy lòng.

Có lẽ từ giây phút đó, cả hai đều biết người kia sẽ không dễ buông tay nữa.