Vân Hạ Sơ

Chương 9: Mầm Mống Của Dã Tâm

Ngày hôm đó, kinh thành có tuyết nhẹ.

Cảnh Thời nhận lời mời đến thao trường xem một buổi luyện binh, danh nghĩa là giám sát đội quân vừa mới cải tổ. Thương Duệ đi theo, tay cầm bản đồ địa hình, theo đúng chức phận là Phó tướng dưới trướng.

Tuyết không dày, nhưng gió quất từng cơn buốt giá. Dưới ánh trời xám nhạt, rừng thông phía tây thành trở nên yên tĩnh lạ thường.

Lúc trở về, đoàn người chia thành hai nhánh, theo kế hoạch định trước.

Cảnh Thời dẫn đầu nhóm nhỏ đi đường rừng gần hơn, có vẻ muốn rút ngắn thời gian quay lại cung.

Thương Duệ lúc ấy đã cảm thấy điều gì không ổn.

Một bóng ngựa vừa lướt qua hắn mang dấu hiệu riêng của phủ Tam hoàng tử. Hắn lập tức quay đầu ngựa, không một lời báo, phi như gió về phía con đường mà Cảnh Thời đang đi.

Tiếng động lớn phát ra khi một phần mặt đất đột nhiên sụp xuống.

Cảnh Thời chưa kịp phản ứng, ngựa đã hí vang rồi ngã chúi xuống bẫy. Cát đá và những thanh gỗ nhọn giấu dưới đáy hiện rõ hình hài một cái bẫy gϊếŧ người kín đáo, nằm giữa lối đi tưởng chừng vô hại.

Một tên thích khách từ bụi cây lao ra, trường kiếm trong tay sáng loáng.

Nhưng trước khi kịp chạm tới áo choàng của Cảnh Thời, hắn đã bị một mũi phi tiêu cắm thẳng vào cổ họng. Máu bắn lên nền tuyết, đỏ rực như hoa đào tháng ba.

Thương Duệ từ trên ngựa nhảy xuống, ánh mắt lạnh hơn băng.

Tên thích khách không kịp rên, chỉ trừng trừng rồi gục xuống.

Cảnh Thời thoát khỏi hố với vết trầy nhẹ, nhờ phản ứng kịp thời và sự can thiệp của hắn. Nhưng ánh mắt y khi nhìn Thương Duệ không phải sợ hãi, mà là… biết ơn xen lẫn một chút kinh ngạc.

“Ngươi... sao lại quay lại?”

“Thần thấy không ổn.”

“Chỉ thế thôi?”

“...Chỉ thế thôi.”

Cảnh Thời không hỏi thêm. Y mỉm cười nhẹ, đưa tay phủi tuyết trên vai áo hắn.

“Lần sau nhớ báo một tiếng. Nếu chẳng may ta chết, ngươi gϊếŧ kẻ địch cũng vô ích.”

Thương Duệ không đáp, chỉ nhìn y rất lâu – ánh nhìn đó khiến Cảnh Thời không dám đối diện thêm nữa.

Đêm ấy, tuyết rơi dày hơn.

Thương Duệ đứng trước phòng Cảnh Thời hồi lâu, sau đó mới đẩy cửa bước vào.

Y ngủ rất sâu, hơi thở nhè nhẹ, mái tóc dài xõa xuống gối, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, phủ lên gương mặt y một tầng sáng dịu.

Hắn kéo ghế ngồi xuống, chống tay nhìn người kia thật lâu.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, hắn khẽ nói giọng khàn khàn, như chỉ để chính mình nghe thấy: “Người đối tốt với ta… người là duy nhất.”

“Trên đời này, chẳng ai từng nhìn ta như thế, cười với ta như thế.”

“… Cho nên, ta sẽ giữ người lại. Mãi mãi.”

Hắn nói rất khẽ, nhưng trong ánh mắt kia là một thứ sâu thẳm và nguy hiểm. Không còn đơn thuần là kính trọng, hay cảm động.

Là một tia tham vọng, vừa nhen nhóm từ yêu thương, vừa được nuôi lớn bởi những tháng năm tăm tối.

Từ một kẻ từng bị bỏ rơi, từng không có gì để mất, giờ đây… hắn bắt đầu có một điều không muốn buông tay. Và một khi đã có, thì cả thế gian này… hắn cũng có thể đối đầu. Chỉ để giữ lấy người kia.