Vân Hạ Sơ

Chương 6: Chiến Công Đầu Tiên

Mười bảy tuổi, Thương Duệ lần đầu ra trận.

Quân số ít, địa thế hiểm. Trận chiến ấy vốn chỉ là một đợt tuần tra sát biên, ai ngờ lại rơi vào ổ phục kích.

Kẻ địch là quân chư hầu phương Bắc tàn bạo, nhanh, và có chuẩn bị. Lúc nhận ra cạm bẫy, thì phía sau đã bị khóa, phía trước toàn là mũi tên. Bầu trời xám đυ.c, tiếng tù và vang lên từng hồi như rền trong ngực, khiến tim người cũng run.

Quân lính hoảng loạn. Có người chưa kịp phản ứng đã trúng tên, ngã sõng soài trên nền tuyết lẫn bùn. Mùi máu lan ra, tanh ngòm.

Tiếng hô tháo chạy vang dội. Người người vứt giáo, bỏ giáp, lao xuống sườn núi như thú hoang. Từng bước chân chèn lên xác đồng đội, từng hơi thở nồng mùi sợ hãi. Lệnh từ tướng chỉ huy bị chôn vùi trong hỗn loạn. Chẳng ai còn để ý đến ai.

Chỉ có Thương Duệ đứng yên. Giữa cơn hỗn chiến, hắn như cọc sắt giữa dòng xiết. Mắt nhìn thẳng, tay siết chặt trường thương.

Một nhóm lính trẻ chưa kịp chạy, tụ lại sau lưng hắn, mặt tái xanh. Hắn liếc qua, không nói gì. Chỉ quay đầu về phía địch, thấp giọng: “Chạy đi – chết. Theo ta – còn cơ hội sống.”

Không ai dám trả lời. Nhưng khi hắn lao lên, cả bọn cũng không do dự mà chạy theo.

Hắn không đánh loạn. Mỗi bước chân đều có tính toán, mỗi nhát thương đều vào điểm yếu. Hắn không phải người mạnh nhất, nhưng là người bình tĩnh nhất.

Lợi dụng địa thế hẹp của khe đá, hắn dẫn nhóm lính còn lại cắt ngang đội hình kẻ địch, tập trung tiêu diệt tướng chỉ huy là một tên đầu trọc, thân hình to lớn, mang mặt nạ đồng đen.

Tướng địch cưỡi ngựa, giơ đại đao, tiếng gầm như sấm động.

Thương Duệ nắm chặt thương, nhắm ngay chân ngựa, đánh bật.

Ngựa hí lên, quỵ xuống, tên tướng địch lảo đảo, vừa kịp xoay người thì mũi thương của hắn đã cắm sâu vào hông.

Máu bắn tung... Tướng địch rống lên, phản đòn như dã thú bị thương. Lưỡi đao lướt qua vai Thương Duệ máu hắn cũng chảy, nóng rực giữa trời đông.

Nhưng hắn không lùi. Mắt hắn trầm như nước giếng cổ, lạnh và sâu không thấy đáy. Tên tướng địch bị hắn đâm thêm một thương vào cổ – ngã xuống ngay giữa chiến trường.

Kẻ địch rối loạn... Quân ta vừa hay có tiếp viện. Thế trận xoay chuyển. Tàn binh phương Bắc tháo chạy – chính xác là bị quét sạch.

Khi mặt trời lên cao, chiến trường chỉ còn xác người, máu và tuyết lấm lem.

Hắn đứng giữa những thi thể đầu đầy máu, giáp rách, vai lết mảng đỏ. Lũ lính trẻ phía sau vẫn thở dốc, nhưng ánh mắt đã thay đổi. Không còn sợ mà là tôn kính.

Tin truyền về kinh thành trong hai ngày.

“Con nuôi Tể tướng, lần đầu ra trận, gϊếŧ tướng địch, phá vòng vây, cứu gần hai mươi mạng binh sĩ.”

Thưởng bạc năm trăm lượng. Thăng hàm Phó hiệu úy. Tên hắn được ghi vào chiến công đầu năm.

Thương Duệ nổi danh... Nhưng hắn không vui.

Đêm đó, hắn ngồi một mình trong lều.

Bên ngoài gió thổi phần phật, bên trong ánh đèn dầu chập chờn như sắp tắt. Hắn đặt tờ giấy lên mặt bàn, tay cầm bút lông run nhẹ.

Một nét... Rồi hai nét. Và rồi ba chữ hiện ra – nét bút cứng nhắc nhưng đầy dằn vặt: Lâm Tú Cơ - Tên mẫu thân hắn.

Người đã bị bóp chết bằng chính đôi tay cha hắn người đã dặn hắn: “Đừng tin ai trong phủ đó. Đừng tin, kể cả cha ngươi.”

Hắn nhìn dòng chữ ấy thật lâu. Rồi châm lửa đốt đi... Tờ giấy cuộn lại, cháy rực, tan thành tro.

Ánh lửa soi lên gương mặt hắn – vẫn lạnh lẽo như năm nào ngồi bên thi thể mẹ, vẫn không một giọt nước mắt.

Hắn thì thầm trong lòng: “Mẫu thân, con chưa quên người. Con chưa có gì cả nhưng con sẽ đi đến nơi mà người từng mơ.”

“Rồi một ngày những kẻ gϊếŧ người sẽ phải quỳ gối.”

Tro tàn rơi xuống, hòa vào gió một cách lặng lẽ...