Mười lăm tuổi, Thương Duệ chính thức nhập doanh.
Dáng người gầy guộc, cao chưa đến vai đám thiếu niên cùng lứa. Vai gầy, da trắng, đôi mắt không hồn. Chẳng ai nghĩ hắn có thể sống nổi trong môi trường khắc nghiệt của quân doanh – Nơi mà sinh tồn đồng nghĩa với đạp lên xác người khác mà đứng dậy.
Huấn luyện mỗi ngày từ tờ mờ sáng đến tối mịt. Cưỡi ngựa, bắn cung, leo vách núi, lội suối, đấu tay không, chịu đòn không rên.
Ăn thì đói, ngủ thì lạnh, nước tắm là nước sông. Người yếu bị đào thải, không theo kịp thì chết. Không ai quan tâm ngươi là ai, càng chẳng ai tha thứ vì ngươi gầy yếu hay xuất thân cao quý.
Thương Duệ không nói nhiều, không than một câu.
Bắt đầu buổi sáng với 100 vòng sân, hắn chạy cho đến khi chân rướm máu, cho đến khi bùn và đất bám đầy đầu gối, cho đến khi mắt mờ đi vì thiếu nước. Những kẻ khác, ban đầu cười nhạo hắn gọi hắn là "Đứa nghĩa tử giả."
Nhưng nụ cười ấy dần dần biến mất.
Mùa đông năm thứ nhất, bài huấn luyện cuối cùng trong kỳ: sinh tồn ba ngày hai đêm trên núi tuyết.
Không đồ ăn. Không lều trại. Mỗi người chỉ được phát một con dao găm.
Núi Hắc Phong cao bốn ngàn thước, tuyết phủ quanh năm, đêm xuống lạnh đến thấu xương. Gió gào không ngớt, cây cối trơ trụi, thú hoang ẩn mình trong bóng tối.
Đêm đầu tiên, một kẻ mất tích.
Ngày thứ hai, có người ngã gãy chân, rêи ɾỉ suốt đêm đến khi lịm đi.
Thương Duệ bị thương ngay ngày đầu – Trượt chân khi trèo đá, cánh tay trái đập mạnh vào vách đá, gãy xương. Không ai giúp.
Máu nhuộm đỏ tuyết. Hắn nghiến răng, không phát ra tiếng nào.
Trời càng về đêm càng lạnh, nhiệt độ xuống dưới âm mười lăm. Hắn không có lửa, không chăn, không thuốc. Cơ thể co quắp sau một tảng đá, miệng thở ra khói trắng, tay phải ôm lấy cánh tay trái đã tê dại.
Đêm đó, hắn thấy cái chết.
Nó không gào thét, không hung dữ chỉ nhẹ nhàng như một tấm chăn buốt giá phủ lên cơ thể hắn. Mắt hắn khép lại, ý thức mờ dần. Có một khoảnh khắc, hắn nghĩ đến mẫu thân.
Đôi tay bà, từng vuốt tóc hắn rất khẽ.
Nhưng ký ức ấy vụt tắt nhanh chóng, thay vào đó là hình ảnh một bàn tay khác sạch sẽ, trắng trẻo, cầm chiếc khăn lụa lau áo cho hắn năm nào. Gương mặt mỉm cười như gió mùa xuân, ánh mắt trong trẻo lặng lẽ.
Tiêu Cảnh Thời.
Cái tên đó như một nhát dao chém vào ý chí đã lịm tắt của hắn. Hắn mở mắt, bật dậy bằng nửa thân người còn sống.
Bò!
Tuyết ngập quá gối, gió tạt vào mặt như dao cứa. Hắn bò bằng một tay, chân kéo lê sau lớp tuyết.
Mỗi lần ngã xuống là một lần tự chửi rủa bản thân, bằng một giọng câm lặng trong lòng.
"Không được chết. Ngươi còn chưa bắt đầu sống."
Đến trưa ngày thứ ba, hắn lết về được cổng trại, toàn thân rách bươm, môi tím bầm, mắt đỏ ngầu, cánh tay trái đã hoàn toàn lệch khớp, mưng mủ. Nhưng hắn không ngất.
Hắn tự đứng dậy, tự đi một mình vào trong trại.
Mọi người sững lại. Không ai có thể ngờ được hắn còn sống.
Người phụ trách huấn luyện nheo mắt, lật sổ điểm danh, gạch tên hắn khỏi danh sách người "Mất tích."
Chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Từ giờ, không ai được giúp hắn. Cũng không cần giúp.”
Từ sau hôm đó, không còn ai dám xem thường Thương Duệ nữa. Hắn bắt đầu nổi bật trong các bài huấn luyện. Không phải vì hắn mạnh nhất, mà là vì hắn không bao giờ gục ngã.
Vấp ngựa mười lần, hắn sẽ đứng dậy mười một lần. Bắn trượt hàng trăm phát, hắn sẽ luyện đến khi mũi tên không còn run. Tay từng gãy, giờ cầm kiếm vẫn vững vàng. Mỗi vết sẹo trên người hắn là một lần sống sót trong đau đớn.
Đám thiếu niên bắt đầu kiêng dè. Có kẻ âm thầm thử chèn ép, nhưng đều bị hắn đánh trả không nhân nhượng, không tha.
Đôi mắt hắn vẫn trống rỗng, nhưng bên trong là đá lửa, bùng cháy không tiếng động.
Tướng quân chủ quản quân doanh từng nhìn hắn từ xa, lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này… Không phải trầm lặng, mà là không còn sợ.”
Có người hỏi hắn: “Ngươi muốn trở thành gì?”
Thương Duệ nhìn thẳng, giọng khản đặc vì luyện tập nhiều ngày: “Muốn có tư cách… Để không ai dám sai khiến ta nữa.”
Không ai cười. Vì ai cũng hiểu hắn nói thật.
Năm ấy, tuyết rơi trễ. Khi những chiếc lá cuối cùng rụng khỏi cành, Thương Duệ bước ra khỏi trại huấn luyện sơ cấp, mang theo một thanh kiếm trên lưng và một ánh mắt lạnh đến rợn người.
Hắn chỉ mới mười sáu tuổi, vóc người vẫn gầy, khuôn mặt chưa hết nét trẻ con. Nhưng không ai dám gọi hắn là "Thằng nhóc" nữa.