Mùa đông năm ấy rét hơn mọi năm. Gió thổi xuyên qua từng kẽ lá khô, khiến bức tường phủ tướng quân vốn lạnh lẽo lại càng trở nên u ám. Bầu trời xám xịt, không có lấy một tia nắng.
Thương Duệ bị gọi ra chính sảnh lúc còn chưa kịp ăn miếng cháo sáng.
Lâm thị ngồi trên ghế cao, mắt nhìn hắn như thể nhìn một vết bẩn dính trên áo lụa. Phía sau bà ta là Thương tướng quân – Người sinh ra hắn, nhưng chưa từng gọi hắn một tiếng "Nhi tử."
“Quỳ xuống!” Giọng Lâm thị lạnh băng, không mang cảm xúc.
Hắn quỳ. Gối chạm nền đá lạnh buốt, hai tay đặt thẳng trước người. Không hỏi vì sao, cũng không kêu oan.
Tướng quân không nhìn hắn. Chỉ chậm rãi nói, như thể đang bàn chuyện thời tiết: “Bệ hạ hạ chiếu, cho phép các đại thần nhận nghĩa tử, dưỡng dục thành tài. Tể tướng Lưu Khản xin nhận một người, hoàng thượng giao quyền chọn lựa cho ta.”
Ông dừng lại, mắt vẫn nhìn ly trà trong tay.
“Ngươi… Sẽ là nghĩa tử của hắn.”
Thương Duệ ngẩng đầu, mắt thoáng xao động.
Lâm thị cười nhạt: “Tổ tiên nhà ngươi cũng nhờ đó mà có danh phận. Giờ xem như báo đáp rồi.”
Không có lời từ biệt, không có ai tiễn.
Chỉ có một chiếc xe ngựa đơn sơ đậu bên ngoài cổng phủ. Trời đổ mưa phùn. Thương Duệ đứng đó, trong tay chỉ có một cái bọc vải nhỏ, vài món đồ cũ kỹ hắn từng giấu dưới đáy rương.
Khi xe ngựa lăn bánh, hắn không ngoái đầu. Phía sau hắn, phủ tướng quân dần khuất trong màn mưa mờ nhạt.
Tể tướng Lưu Khản không đón tiếp hắn như một nghĩa tử.
Không có tiệc mừng, không có áo gấm, càng không có lời ân cần.
Từ lúc bước chân vào phủ, Thương Duệ bị đưa thẳng đến một gian phòng trống, không giường, không nệm, chỉ có một tấm chiếu rách trải trên sàn.
Lưu Khản không gọi hắn là "Duệ", cũng chẳng xưng "Phụ thân."
Chỉ là: “Ngươi từ nay sống ở đây, không được rời phủ nếu chưa có lệnh.”
Ba ngày sau, hắn được đưa đến học đường chính sự.
Cái gọi là “Học đường” thực chất là doanh trại cũ kỹ nằm ở ngoại thành – Nơi nuôi dưỡng những đứa trẻ được chọn làm quân cờ. Không phải học văn, không được giảng lễ – Chỉ học cách cầm kiếm, cách gϊếŧ người, và cách im lặng chịu đựng.
Người huấn luyện không quan tâm hắn là nghĩa tử của ai.
Ở đây, máu là thứ duy nhất để chứng minh bản thân.
Thương Duệ không mạnh, không cao lớn như những đứa trẻ khác. Ban đầu, hắn thường xuyên bị đánh, bị đạp xuống bùn, bị ép nhịn ăn, bị bỏ lại trong rừng lạnh suốt đêm.
Không ai đến tìm.
Không ai cứu.
Không ai quan tâm đến sống chết của hắn.
Nhưng hắn không kêu. Cũng không khóc.
Đôi mắt ấy vẫn trống rỗng như từ bao giờ chỉ là, bên trong, một ngọn lửa nhỏ đang chậm rãi bén lên, từng chút, từng chút một.
Mùa đông trôi qua. Mùa xuân đến, rồi mùa hè lại đến.
Thương Duệ dần học được cách tránh đòn, cách chịu đau, và cách chiến thắng.
Hắn không nói nhiều, không kết bạn, nhưng cũng không để ai bắt nạt nữa.
Có người từng hỏi hắn: “Ngươi không sợ chết à?”
Hắn chỉ khẽ cười, đáp nhẹ như gió: “Chết… Có khác gì sống?”
Tể tướng Lưu Khản chưa từng đến thăm. Nhưng những báo cáo vẫn được gửi về. Hắn biết — Lưu Khản không nhận hắn vì tình nghĩa, càng không phải vì muốn dưỡng dục hắn nên người.
Chẳng qua, vị Tể tướng ấy cần một quân cờ biết nghe lời, có danh phận sạch sẽ, xuất thân hợp lý, dễ dàng sắp đặt.
Hắn hiểu rõ. Nhưng hắn không phản kháng. Nếu đã bị đặt vào bàn cờ, hắn sẽ không làm một quân cờ vô dụng.
Một đêm nọ, trời mưa rất to. Gió gào rít qua từng tán cây, khiến cả doanh trại lạnh đến tê dại.
Thương Duệ ngồi một mình dưới mái hiên, tay ôm vết thương trên vai. Vết đòn do gậy tre để lại vẫn rỉ máu.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, mưa trút xuống như từng nhát roi quất lên mặt đất.
Đột nhiên, hắn nhớ lại ánh mắt Tiêu Cảnh Thời hôm nào. Dịu dàng, lặng lẽ, không vướng bụi trần.
Một cảm giác gì đó nhói lên trong ngực. Không phải đau mà là một thứ xa xỉ gọi là hy vọng.
Dù là một đứa trẻ bị bỏ rơi, bị lợi dụng, bị dẫm đạp… Hắn vẫn muốn sống. Không phải sống lay lắt mà là sống để chứng minh.